Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 253

Chương 253
Chương 253

“Điện hạ, khi vừa bước vào cửa là ta đã muốn hỏi.” Hogg lộ ra vẻ nhẹ nhõm, một bình nước đa trong thùng gỗ bị hắn uống sạch: “Bức tranh trong hội trường… sợ là không phải là người bình thường có thể vẽ ra được chứ? Cho dù đó là độ chân thực hay góc nhìn từ trên không xuống đất." Hắn dừng một chút và hạ giọng nói: “Đây là... tác phẩm của một phù thủy?"

Roland nhìn Maragaret, nàng gật đầu: "Điện hạ, xin hãy yên tâm, Hogg là bạn cũ ta đã quen nhiều năm, hắn cũng không có ác ý với phù thủy."

“Ngươi đoán đúng rồi, đúng là do một phù thủy vẽ.” Hai ngày trước khi đi khinh khí cầu gần bãi biển, Roland muốn lưu giữ cảnh tượng tráng lệ này, phòng khách của tòa thành trang trí quá đơn giản, không có bất kỳ bức tranh nào, vì vậy hắn yêu cầu Soraya biến bức tường đá sau ghế thành một bức bích họa khổng lồ. Có một bức bích họa làm nền, phong cách của hội trường ngay lập tức được cải thiện nhiều cấp độ.

"Ta biết ngay." Hogg thở dài: "Mặc dù được tuyên truyền là tay sai của quỷ nhưng đủ loại năng lực kì dị của họ thực sự đáng ghen tị. Người bình thường không thể bay lên không trung như họ và vẽ được một bức bích họa tinh xảo, tuyệt đẹp như thế này."

“Ngươi chỉ nói đúng nửa câu đầu thôi.” Roland lắc đầu: “Người bình thường dù không dựa vào ma lực cũng có thể bay. Thậm chí họ còn có thể bay cao hơn đại bàng và nhanh hơn cả chim yến”.

“Ngài thật hài hước.” Hoghaha cười: “Trừ khi chúng ta có thêm một đôi cánh, còn phải nhẹ hơn cả chim chóc.”

Margaret giật mình: "Thật sao?"

"Tất nhiên." Vương tử mỉm cười: "Ta có thể chứng minh điều đó cho các ngươi xem.”

Bằng cách cho thương nhân thấy được các phát minh của mình, đây cũng là một cách hiệu quả để gia tăng mối quan hệ và mở rộng kênh thương mại, từ Mugs đến rượu đế đều là như thế, còn có bán ra hay không thì là một chuyện khác. Dù sao thương đội cũng sẽ ở lại thị trấn vài ngày, thường thương đàm phán thương mại thì đều là ăn chơi phóng túng rồi mới ký tên mới đúng. Mà Anna cũng rất thích đi khinh khí cầu, vừa khéo có thể khiến cho nàng tạm nghỉ với công việc bận rộn, có thể nói là một công đôi việc.

The Looking nhanh chóng được thổi phồng lên, lần này, Roland chỉ dẫn theo những phù thủy lần trước chưa được đi khinh khí cầu, Lucia rụt rè hỏi nàng có thể đưa muội muội mình lên xem không, hắn cũng đồng ý.

Khi khí cầu chỡ mọi người từ từ bay lên, Margaret ngạc nhiên che miệng, trong khi Hogg nắm chặt lấy mép của chiếc giỏ, không biết hắn đang phấn khích hay sợ hãi. Bell quá thấp để có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài giỏ treo, Lucia phải bế nàng lên, cho nàng cưỡi lên vai mình, cẩn thận đi tới mép giỏ treo, cũng dặn dò nàng ngồi yên. Với tư cách là người điều hướng và cứu hộ, Lightning thì bay quanh khí cầu, thỉnh thoảng còn làm mặt quỷ với Bell.

Cứ như vậy, khinh khí cầu một lần nữa lắc lư bay dọc theo đường bờ biển phía nam, hoàn thành chuyến tham quan trên không.

...

Sau khi trở về tòa thành, chân Hogg vẫn còn run rẩy, hắn lắp bắp nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ việc nhìn xuống trên bầu trời lại kinh khủng như vậy, ta có cảm giác như mình sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.”

“Bay thêm vài lần nữa thì sẽ ổn.” Roland cười: “Những người lần đầu hai chân rời khỏi mặt đất đều sẽ có ảo tưởng như vậy. Giống như những người chưa từng đi biển, khi đi trên một con thuyền lắc lư thì họ cũng sẽ ói ra cả mật xanh mật vàng.”

"Ngươi nói không sai chút nào." Margaret thốt lên: "Khung cảnh ta thấy hôm nay thật không thể tin được. Nhìn từ bầu trời xuống mép biển, nó giống như một vòng cung màu xanh.”

“Nhưng thưa điện hạ, hình như ta không có nói sai.” Hogg nhấp một ngụm rượu đế ướp lạnh: “Người bình thường có thể bay lên trời, nhưng đây vẫn là công lao của phù thủy. Không có họ, chắc chắn cái tên to xác này không bay được.”

"Không, bạn của ta." Margaret nói trước khi Roland kịp nói: "Ngươi không thấy sao? Tiểu thư Anna chỉ phóng ra ngọn lửa. Ta còn cố ý hỏi thăm Lightning, và nàng bảo ta chỉ cần chui rót khí nóng vào túi khí, lúc đó The Looking có thể tự bay lên trời. Ngọn lửa không phải là đặc quyền của phù thủy, thưa điện hạ, ta nói đúng không?"

Không hổ danh là thương nhân biển Fiordland có thể đứng vững ở vương đô, khả năng quan sát và tư duy đều phi thường, Roland mỉm cười gật đầu nói: "Nhiệt bốc lên thì khí lạnh chìm xuống, đó là lý do tại sao gọi là khí nóng khinh khí cầu. "

“Thật sự chỉ cần đốt một chậu than là được?” Hogg tự hỏi.

"Khó mà làm được, bởi vì nếu ngươi muốn nó lơ lửng trong không khí thì ngươi phải liên tục đốt nóng nó, mà bản thân gỗ rất nặng và không thể mang quá nhiều. Cần phải sử dụng một phương pháp đặc biệt để giải quyết vấn đề này."

“Ngài có thể làm được sao?” Margaret sốt ruột hỏi.

"Ừm... chắc là có thể." Roland suy nghĩ một chút: "Chỉ là có chút phiền phức."

"Thật tuyệt." Nàng lập tức nói: "Ta hy vọng tôi có thể mua bốn hoặc năm khinh khí cầu từ ngươi, không cần quá lớn, loại chở được một người là được.”

“Ngươi định sử dụng cho thuyền?” Hogg hỏi.

"Ừ, cột buồm không thể kéo dài vô hạn nhưng khinh khí cầu thì có thể. Chỉ cần buộc một sợi dây dưới giỏ treo để ngăn nó trôi đi trong gió. Với khinh khí cầu, những người quan sát có thể phát hiện ra các thuyền cướp biển gần đó sớm hơn. Đối với hải thương thì ngoài những cơn bão và sóng thần khó lường, nguy hại nhất là lũ cướp biển.”

“Nhưng giá thành của nó không hề rẻ.” Roland ước tính trong đầu: “Ta dự tính, sẽ cần hơn một ngàn miếng kim long.”

Nếu không nhờ phù thủy đốt nóng, khinh khí cầu phải sử dụng khí đốt làm nhiên liệu và thứ dễ kiếm nhất chắc chắn là khí than. Thật tiếc vì mỏ than ở Greyfort nằm ở khu vực Coldwind Ridge, quá xa Biên Thùy Trấn, theo điều kiện giao thông hiện tại thì hầu như không thể vận chuyển được. Đổi sang khinh khí cầu thì dễ hơn nhưng cũng cần giải quyết vấn đề bình chứa khí, nếu nó không thể sạc và xả tự do thì nó không có giá trị thực tế.

"Mỗi khinh khí cầu giá một ngàn miếng kim long. Được không?" Margaret trả giá: "Nếu ngươi có thể làm ra loại này, ta dám cam đaon tất cả thương đội lui tới Fiordland đều sẽ mua một hai cái.”

“Lần này Thương đội Crescent Bay không đi cùng, nếu không bọn họ nhất định sẽ đặt hàng một số lượng lớn.” Hogg uống cạn rượu đế trong tay: “Ta không cần. Khinh khí cầu trông thật tuyệt vời nhưng không có bất kỳ tác dụng gì ở mỏ Silver City. Ta chỉ mong có được động cơ hơi nước của mình càng nhanh càng tốt.”

Mức giá đối phương đưa ra khiến Roland vui mừng khôn xiết, một ngàn miếng kim long là giá cao gấp năm lần giá mà hắn tính ra, không ngờ đối phương lại có thể vui vẻ chấp nhận mức giá gấp đôi một chiếc máy hơi nước. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, hàng hóa do một con thuyền biển chở đi còn có thể hơn giá này, huống chi là toàn bộ đội thương thuyền và thủy thủ trên tàu, chỉ cần có thể tránh được lũ cướp biển cướp bóc thì giao dịch này vẫn sẽ có lời với các hải thương.

Ngoài ra, ngàn miếng kim long không phải là chỉ một lần. Cả hydro và khí than đều là vật tư tiêu hao. Nếu chúng bị sử dụng hết thì phải đến thị trấn nạp lại. Đây là một khoản thu nhập bổ sung... tất nhiên, nếu một lần mua một lượng lớn bình gas thì có thể giảm giá hoặc tặng số lần bơm. Về điểm này, cửa hàng 4s và Tập đoàn Hóa dầu Trung Quốc và Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Quốc là tấm gương để hắn học hỏi và noi theo.

Roland giả vờ do dự một lúc, cuối cùng gật đầu nói: "Vậy thì thỏa thuận vậy đi."

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment