Sau khi Otto Rakusai rời khỏi phòng làm việc, giọng Nightingale vang lên bên cạnh: "Hắn không có nói thật hết, đặc biệt là những gì trước khi đến Biên Thùy Trấn."
"Không kỳ quái, chắc chắn là hắn đến vương đô trước, đã giao thiệp với Deflick một phen mới chuyển hướng Tây cảnh." Roland cười cười: "Nếu như ngay từ đầu đã đi thẳng đến chỗ ta, đó mới là có quỷ. Đặt cược hai đầu là chuyện nhà ngoại giao thích làm nhất, nếu như là ta thì cũng sẽ không để tất cả trứng gà trong một cái giỏ xách."
"Ý của ngươi là... không chắc bọn họ sẽ đứng bên chúng ta?"
"Ít nhất sẽ không đưa ra quyết định ngay lập tức." Hắn lấy một bình nước nóng ra, rót đầy ly trà: "Ngươi cảm thấy sau khi vị quốc vương Dawn Kingdom đó nhận được những tin tức này thì sẽ tin bao nhiêu?"
Nightingale ngập ngừng cả buổi: "Ta... không biết."
"Ta cũng không biết." Roland vừa nói xong, bả vai lập tức bị bấm một cái: "... Nhưng mà có một chuyện có thể nói rõ, những tin tức này nghe thì đáng sợ nhưng đều xảy ra ở vài năm sau thậm chí chúng ta không thể nào cho ra một ngày xác thực. Mà uy hiếp của giáo hội gần ngay trước mắt, nói không chừng đầu xuân sau sẽ có hành động, cho nên quốc vương Dawn Kingdom cũng sẽ không vì tình báo này mà nghiêng về phía chúng ta, tám chín phần mười hắn sẽ tiếp tục sống chết mặc bây, cho đến khi ta và Deflick phân ra thắng bại. Nếu có dư lực, có lẽ hắn sẽ cho lợi ích cả hai bên, đầu tư cho tương lai."
Đây cũng là thủ đoạn phổ biến của chính khách, bọn họ không chịu bốc lên quá nhiều phong hiểm, thích bình ổn thu được lợi ích, đặc biệt là loại hạng mục đầu tư có hồi báo cực lớn như chiến tranh. Nếu như không có ma quỷ uy hiếp, Roland cũng không bài xích tiếp xúc với bọn họ, chôn bẫy chờ đối phương nhảy vào, sau này thu hồi cả gốc lẫn lãi. Nhưng bây giờ hắn đã không có tâm tình chơi trò chơi ngoại giao này với đối phương, trong một năm sau, nhất định Biên Thùy Trấn phải chủ động xuất kích, nhanh chóng ổn định cục diện lại, một trận phong bạo sắp cuốn tới, những con có chỉ biết tranh đoạt đồ ăn trong hồ nước chỉ có một con đường chết.
"Vậy... ngươi nói những tin tức đó ra có ổn không?" Nightingale khó hiểu nói.
"Ít nhất Dawn Kingdom không phải kẻ địch của chúng ta, đám quý tộc đó có thể tin tức bao nhiêu đối với tin tức ma quỷ ta không biết rõ, nhưng có liên quan đến dã tâm của giáo hội chắc chắn bọn họ sẽ tuyên truyền hết sức mình, như vậy cũng tương đương với suy yếu cơ sở thống trị của giáo hội." Roland giải thích: "Một khi đã không còn được dân chúng ủng hộ, giáo hội muốn nhanh chóng lợi dụng tài nguyên của vương quốc sẽ không dễ dàng như vậy."
Tuy nói là nói toàn bộ tình báo mình nắm giữ cho đối phương nhưng trên thực tế hắn chỉ lộ ra một bộ phận về ma quỷ cho Otto, cũng không nói ra chuyện đế quốc phù thủy và hai lần Trận Chiến Thần Ý trước.
Cái trước còn khiến cho người ta khó tin hơn ma quỷ tồn tại, thậm chí có thể sẽ đưa đến hiệu quả ngược, bởi vì người dân trong đa số địa khu đều có địch ý với phù thủy, loại chuyện này chỉ cần thêm chút lửa, sợ là sẽ biến thành ‘âm mưu của phù thủy’.
Mà cái sau thì dễ dàng đả kích lòng tin đối kháng ma quỷ của nhân loại, nếu như hai lần trước đều thất bại, lần thứ ba sẽ có bao nhiêu cơ hội chiến thắng?
Tóm lại, hạt giống dắt tay kháng địch đã chôn xuống, về phần có thể thu hoạch thành quả hay không thì phải xem phản ứng tiếp theo của Dawn Kingdom.
...
Ba ngày sau, Roland lại một lần nữa gặp được Otto Rakusai.
Từ ánh mắt mất mác của hắn thì có thể nhìn thấy câu trả lời.
"Ta càng có khuynh hướng ký kết minh ước với ngài, nhưng so với trao đổi chi tiết minh ước, bây giờ chuyện quan trọng nhất là mau chóng truyền tin tức về Dawn Kingdom." Hắn xoa ngực hành lễ nói: "Bởi vậy ta đến đây để chào từ biệt ngài."
"Hi vọng sau này có thể nghe được tin tức tốt của ngươi." Roland gật gật đầu.
"Mặt khác... điện hạ." Otto trù trừ một lát: "Ta còn có một yêu cầu quá đáng."
"Cái gì?"
"Xin hãy chăm sóc Andrea Quinn thay ta."
Andrea là phù thủy của Đảo Trầm Thụy, nhờ ta chi bằng ngươi đến nhờ Tilly Wimbledon, tuy nghĩ như vậy nhưng Roland vẫn thở dài đồng ý.
Đứng trên đỉnh thành bảo, Andrea đón gió lạnh gào thét, nhìn hướng phía nam, đó là hướng sông Xích Thủy chảy tới.
"Không, không đi bến tàu sao?" Shavi trốn ở trong bình chướng vô hình, lạnh đến run rẩy: "Ta nghe nói hắn sẽ phải ngồi thuyền rời, rời đi, là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, cũng nên đi tiễn, tiễn biệt."
"Đứng ở chỗ này tiễn đưa cũng giống vậy." Nàng thở dài ra một hơi.
"Nghe, nghe Ashes nói, hắn nhớ mãi không quên ngươi."
"Nàng nói mười câu thì chỉ có một câu có thể tin được." Andrea tức giận nói: "Thế mà còn tán dương sự chung thủy của tên đó trước mặt đại nhân Tilly, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."
"Ách, là, là như vậy sao?" Shavi hàm răng run lập cập nói.
"Không sai." Nàng hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía người đã co lại thành một cục sau lưng: "Nếu như ngươi cảm thấy lạnh thì đi xuống trước đi, đợi lát nữa đi lên đón ta cũng được."
"Không, không sao, ta ở đây đợi ngươi cũng được." Shavi lắc đầu: "Được rồi, dù sao nhiễm phong hàn đã có tiểu thư Lily trị liệu, còn có thể nghỉ hai ba ngày, đánh bài thêm vài hôm."
Kiểu nói này có vẻ như cũng rất có đạo lý, Andrea giơ ngón tay cái với nàng, sau đó dời ánh mắt về phía một đám bông tuyết đang trồi trong sông Xích Thủy, nàng mơ hồ thấy được cánh buồm dâng lên, một điểm đỏ hơi rung nhẹ trên đỉnh cột buồm.
Đó là tín hiệu xuất phát.
Như vậy cũng tốt, nàng nghĩ, thời gian sẽ hòa tan hết thảy, lãng quên là kết quả tốt nhất cho mọi người.
Đối với tâm ý của Otto, không phải Andrea hoàn toàn không nhìn ra, nhưng nàng vẫn chọn né tránh, cho dù là hắn hay là Ouro Tokat, dựa vào địa vị trong gia tộc hoàn toàn có thể cưới được cô gái thích hợp hơn mà không phải lãng phí thời gian trên người một phù thủy. Là ba gia tộc quý tộc hiển hách nhất Shining City, tình cảm như thế này chắc chắn không có kết quả gì, hơn nữa nàng cũng không muốn trở lại nơi đã vứt bỏ nàng.
Không gặp mới là lựa chọn tốt nhất.
Tạm biệt, bằng hữu của ta, Andrea nghĩ thầm.
Cánh buồm như ẩn như hiện nhanh chóng biến mất ở cuối tầm mắt.
Chuyện sứ giả kết thúc, Roland lập tức vùi đầu vào xây dựng Biên Thùy Trấn.
Bây giờ công trình tam thông, cung cấp nước, cung cấp hơi ấm, cung cấp điện cho toàn trấn đã chính thức khởi động, toàn bộ ba tuyến ống đều áp dụng hình thức thông đạo dưới lòng đất, nối thẳng từng cái cư xá. Bởi vì nhà lầu ở nơi ở khi thiết kế thì đã suy tính đến chuyện để lại một lỗ hổng cho nên chuyện đưa vào cực kỳ đơn giản, mấu chốt ở chỗ vị trí nồi hơi và tháp nước.
Vì tiết kiệm vật liệu đến mức tối đa, giảm bớt hao tổn khi vận chuyển, Roland từ bỏ phương án lấy nước từ sông Xích Thủy, mà đổi thành lấy nước ngầm dưới mặt đất, tài nguyên nước ngầm ở Biên Thùy Trấn cực kỳ phong phú, lớp nước chiều sâu vừa phải, đào giếng cực kỳ dễ. Thời đại này không cần lo chuyện nguồn nước ô nhiễm, lại thêm quan sát thấu thị của Sylvia, Roland nhanh chóng xác định bốn chỗ lấy nước trong thị trấn. Lấy bốn cái giếng này làm trung tâm, nước sạch rút ra có thể thỏa mãn nhu cầu dọn rửa, uống ăn, cũng có thể cung cấp cho nồi hơi ấm sử dụng.