Nightingale ghé vào cửa sổ, nhìn qua pha lê, quan sát thành thị trong màn đêm.
Bóng ma ảm đạm kéo dài ở trong màn đêm, phác hoạ ra hình dáng tường thành vương đô, có đèn đuốc làm nổi bật, ba bức tường hiện ra điểm khác biệt nhỏ xíu —— tường vây gần cung điện nhất có màu xám nhạt, bó đuốc nhựa thông treo trên tường chiếu sáng bốn phía, thoạt nhìn giống như là một đai lưng bảo thạch sáng tối trùng điệp.
Xa hơn chính là tường nội thành, màu xám đen, như là trường xà quấn quanh thành trì —— cho dù khi vương đô đổi chủ thì khu nội thành vẫn sáng rực rỡ. Lần đầu tiên Nightingale nhìn thấy có chỗ càng náo nhiệt hơn Biên Thùy Trấn. Trận chiến tranh kịch liệt mà ngắn ngủi này ảnh hưởng rất ít tới quý tộc tầng dưới chót và phú thương, ban đêm vẫn là thời khắc bọn họ phóng túng vui thích.
Mà hướng ra bên ngoài, mặt đất đột nhiên trở nên đen kịt, giống như tia sáng đều bị trường xà ngăn lại ở bên trong, tường thành đá xanh hùng vĩ nhất cũng ẩn vào trong đêm đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhiều đốm lửa trên đầu thành. Khu ngoại thành giống như đa số thành trấn nàng đã thấy, theo màn đêm buông xuống mà rơi vào yên lặng. So với một khu vực đen đặc lớn, đèn đuốc trong nội thành nhìn có vẻ thế đơn lực bạc, nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng mọi người vừa hát vừa múa... chẳng biết tại sao, Nightingale chợt nhớ tới nhân loại bị ép đến nơi hẻo lánh trên đại lục. Dawning Realm rộng lớn đã bị bóng đen từng bước nuốt mất, ma quỷ và tà thú ẩn núp trong đó, nhưng đa số mọi người đều không biết chút nào, tiếp tục say mê trong ánh sáng còn sót lại không nhiều này.
"Hô, mệt chết." Giọng Wendy vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, chỉ thấy phù thủy tóc đỏ xoa bả vai đi đến bên cạnh nàng, cùng ghé vào bệ cửa sổ như nàng.
"Các nàng ngủ thiếp đi?"
"Đúng vậy, làm ầm ĩ đủ lâu, rốt cục bây giờ cũng mệt mỏi." Wendy ngáp một cái: "Ta thật sự không biết các nàng lấy tinh lực ở đâu ra, rõ ràng bay quanh khinh khí cầu cả ngày, thế mà còn tranh cãi muốn nghe kể chuyện."
"Ngươi nên cảm tạ bệ hạ." Nightingale không nhịn được cười nói: "Nếu như không phải lần trước phạt làm ba bộ bài tập, chỉ sợ đêm nay các nàng sẽ muốn ra ngoài thám hiểm mà không phải nghe chuyện xưa." Nàng quay đầu lại nhìn một cái, từ ban công đến phòng ngủ, có thể nhìn thấy Macy đang nằm sấp trên người Lightning, mái tóc màu trắng gần như bao phủ toàn thân cô gái nhỏ: “Hai người bọn họ đúng là hợp nhau."
Bởi vì phòng trong hoàng cung rộng rãi hơn, hơn nữa còn bố trí theo kiểu một phòng khách với hai phòng ngủ cho nên phù thủy đi theo Roland xuất chinh đều chia phòng theo số bốn người cùng ở. Không thể không nói, nơi này là nơi tráng lệ nhất Greyfort, cho dù là phòng khách thì thảm và chăn đệm cũng đều là do nguyên liệu dệt tốt nhất dệt thành, có một số Nightingale còn có thể gọi tên, ví dụ như là lông nhung thiên nga và tơ lụa, mà có một số nàng còn không phân biệt được chất liệu.
"Hoàn toàn chính xác." Wendy nở một nụ cười hiền hòa: "Ta từng nghe đại nhân Tilly nói, trước kia Macy toàn hóa thành bồ câu, ngồi xổm ở xà ngang chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần có chút xíu tiếng động thì sẽ khiến cho nàng bừng tỉnh, mà duy trì hình thái biến thân cũng là vì có thể thoát khỏi hiểm cảnh bất cứ lúc nào. Bây giờ cuối cùng nàng cũng có thể yên ổn mà ngủ giống người bình thường." Nàng nói đến chỗ này thì dừng một chút, giọng hơi xúc động: "Chúng ta cược đúng rồi."
Nightingale không có trả lời... cũng không cần trả lời. Chỉ cần là phù thủy may mắn còn sống sót của Hội Cộng Trợ thì đều sẽ có cảm nhận tương tự như vậy. Trong lúc sinh tử tồn vong, lãnh chúa Biên Thùy Trấn vươn tay hỗ trợ các nàng, hơn nữa hứa hẹn sẽ đem một thế giới mới tinh đến cho các nàng. Mà bây giờ, bọn tỷ muội không chỉ thấy được ánh rạng đông, thậm chí còn phát hiện thế giới mới có lẽ đã có thể đụng tay đến —— khi Thánh Sơn truy tìm trăm năm qua lập tức thành hiện thực, cảm kích và tán đồng này hoàn toàn không phải mấy câu là có thể miêu tả được.
Hai người trầm mặc một thời gian rất dài, cho đến khi nơi xa có tiếng chuông vang nửa đêm, Wendy mới mở miệng hỏi: "Ngươi... muốn về không?"
"Về đâu?" Nightingale nhất thời chưa có lấy lại tinh thần.
"Silverlight City, nhà của ngươi." Nàng chỉ chỉ phía nam: "Cách chỗ này chỉ có nửa ngày, nếu để cho Macy chở ngươi đi, nửa canh giờ cũng không đến. Ngươi... còn có một đệ đệ ở nơi đó chứ."
Nightingale không nghĩ tới đối phương sẽ nhắc đến chuyện này, do dự một lát, sau đó chợt lắc đầu nói: "Bây giờ chính là lúc chỉnh đốn trật tự thành thị, kẻ địch tiềm ẩn khắp nơi, ta một bước cũng không thể rời khỏi bệ hạ. Đợi đến bình định Greyfort, còn có rất nhiều cơ hội đi Silverlight City, không cần nóng lòng nhất thời."
"Ta cho là ngươi sẽ nhấn mạnh mình và gia tộc Glenn đã không còn quan hệ gì, giống như trước đây." Nghe được câu trả lời này, Wendy giống như là đã yên tâm lại: "Hình như... ngươi đã không còn căm hận đệ đệ của ngươi nữa rồi?"
"Nếu không có sự phản bội của hắn, ta cũng không sẽ không gặp ngươi, càng sẽ không nhìn thấy Roland bệ hạ." Nightingale mỉm cười nói: "Đây không phải là những lời ngươi thường nói với ta sao ‘thoát khỏi ác mộng ngày xưa không có nghĩa là muốn dứt bỏ quá khứ’, bây giờ ta lĩnh ngộ nửa câu sau —— chỉ cần có thể cố gắng sống được viên mãn, phong phú hơn quá khứ là được rồi.”
"Ừm... cũng là một câu ngạn ngữ không tệ." Wendy nhíu mày: "Nhìn không ra trình độ văn học của ngươi cũng cao lắm."
"Cho nên ta sẽ không chuồn êm, ngươi cứ yên tâm đi ngủ đi." Nightingale kéo tay của nàng: "Thời gian không còn sớm."
"Ừm!" Hai người bò lên trên giường lớn, Wendy gọi một trận gió nhẹ, thổi tắt ngọn nến: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khi Nightingale xác nhận nàng tiến vào mộng đẹp, nhẹ nhàng bò từ trên giường xuống, trốn vào sương mù, đi đến phòng Roland bệ hạ.
Kế tiếp là thời gian thuộc về nàng.
Bóng đêm đứng về phía nàng.
Cách một ngày, Roland lấy được một tin tức tốt và một tin tức xấu từ Iron Axe, tin tức tốt là trải qua một đêm tra khảo, rốt cuộc Đại Tế Tư Feli cũng khai ra kế hoạch Hermes âm thầm thay thế quốc vương, đồng phát ra tranh vương lệnh.
Tin tức xấu thì là giáo hội vì muốn xúi giục cuộc phân tranh này mà đã mưu đồ rất lâu, vì suy yếu tiềm lực chiến tranh của Greyfort, để bọn họ có thể nhanh chóng công chiếm vương quốc. Mà trên thực tế, mục đích của bọn họ cũng thực hiện được không ít, ví dụ như là hai cảnh Đông Nam vương quốc... nếu như không phải mình trùng hợp trở thành tứ vương tử thì rất có thể kế hoạch này sẽ làm cho Greyfort không gượng dậy nổi.
"Ngươi đã nghe được rồi chứ." Hắn quay qua nhìn Tassa bên cạnh, dặn dò: “Truyền tin tức này đi, đặc biệt là mục đích thật sự của giáo hội và chuyện cấu kết với Deflick, càng cẩn thận càng tốt. Ta muốn để nhân dân toàn thành cũng biết bọn họ đã làm những gì."
"Vâng."
Sau đó Roland nhìn về phía Iron Axe: "Mặt khác, phái một chiếc tàu thuyển minh luân ra, đón Barov và Kaymer Schuider tới vương đô."
Người sau tỏ vẻ khó khăn: "Tổng quản đại nhân không có vấn đề, nhưng nhà giả kim trưởng... hắn chịu rời khỏi phòng thí nghiệm, tốn thời gian quý giá cho việc đi đường sao?"
"Ta sẽ viết một phong thư cho Kaymer." Roland bĩu môi, giàu mà không về quê, như cẩm y dạ hành. Nói đơn giản một chút, khi kỹ nghệ đại thành, ai cũng sẽ không để ý mà lấy ra biểu diễn một chút. Hắn và Hiệp Hội Giả Kim vương đô vốn là quan hệ cạnh tranh lẫn nhau, bởi vì cái gọi là đồng hành là oan gia, bây giờ có cơ hội tới cửa đánh mặt, không tin hắn không tới.
Mà đây cũng là cơ hội tốt để mình một mẻ hốt gọn nhà giả kim vương đô, gom toàn bộ về dưới trướng mình.