Khi Anna mở mắt ra, khắp nơi đều là màu đỏ rực, không khí nóng rực đập vào mặt, bỏng đến làn da đau nhức.
Lửa.
Khắp nơi đều là lửa, khói đặc từ dưới phòng lều bay ra, khiến cho người ta không thở nổi.
Trong buồng có tiếng la khóc, hoặc chỉ là ảo giác, gỗ bị ngọn lửa liếm nổ vang đôm đốp, thỉnh thoảng có tia lửa và gỗ vụn cháy từ đỉnh đầu rơi xuống. Nàng bò xuống đống cỏ, thử đi vào trong phòng nhưng lại bị sóng nhiệt đẩy về.
Cuối cùng nàng chỉ lộn nhào chạy ra khỏi nhà gỗ, trơ mắt nhìn xem tòa nhà bị lửa lớn rừng rực nuốt mất.
Các bạn hàng xóm cũng vây quanh, có người bắt đầu hỗ trợ cứu hỏa nhưng nguồn nước gần nhất là sông Xích Thủy bên ngoài trấn, vất vả lắm mới đem mấy bình nước tới được nhưng lại không làm được trò trống gì trước lửa lớn như thế.
Anna bôn ba qua lại mấy phen, rốt cục gặp được bóng dáng phụ thân.
Hắn mới gấp từ quặng mỏ trở về, trên người còn mặc áo khoác bẩn thỉu, trên mặt là bụi đất xám đen, đang vẻ mặt mờ mịt đứng bên cạnh căn nhà đã bị đốt trọi.
Như là gặp được chủ tâm cốt, nàng cũng không nén được hoảng sợ và bối rối trong đáy lòng nữa, nước mắt giống hạt châu lăn xuống, kêu khóc chạy tới chỗ phụ thân, ôm chặt lấy hắn.
Nhưng mà phụ thân cũng không có an ủi nàng giống nàng hi vọng.
“Mẹ của ngươi đâu?” Hắn một phát túm được bờ vai của nàng, sức mạnh đến khiến cho nàng đau nhức kêu thành tiếng: “Còn đệ đệ của ngươi nữa?”
Anna lắc đầu, không ngờ được sau đó sẽ là một cái bạt tay.
“Ngươi có thể trốn ra được, tại sao không cứu bọn họ?”
“Chết tiệt, tại sao ngươi chỉ biết lo cho mình?”
Anna chợt bật dậy trên giường, há to miệng thở phì phò, tiếng quát lớn giống như vẫn quanh quẩn ở bên tai, thật lâu không tản đi hết.
Lại là giấc mộng này.
Nàng cầm cái ly đầu giường lên, uống một hơi cạn sạch dòng nước lạnh buốt, qua một hồi lâu mới khôi phục lại.
Mỗi khi đầu tháng thì Anna sẽ mơ tới cảnh này, giống như trong đầu có người đang nhắc nhở nàng, nghiêng đầu ngắm nhìn lịch bàn trên bàn sách, hôm nay là tuần đầu tiên của tháng hè, cũng là ngày mà Liên Minh Phù Thủy phát lương.
Nàng mặc quần áo tử tế, rửa mặt một phen, sau đó đi ra khỏi thành bảo, đi đến tòa nhà phù thủy ở sân sau.
"Anna tỷ!" Vừa thấy được nàng, Ling lập tức cười tươi như hoa: "Ngươi tới thật sớm!"
"Buổi sáng tốt lành!" Wendy dịu dàng cười nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, lát nữa ngươi có phải đi sườn núi phía bắc không?"
"Anna... đại nhân!" Hai bạn học trước kia cũng vội vàng khom người hành lễ nói.
"Gọi ta Anna như bình thường là được." Nàng khoát tay áo, ngồi vào bàn dài, do dự một chút: "Ta còn có những chuyện khác phải làm, buổi chiều mới có thể đến đó."
"Ồ? Vậy thì đúng là hiếm thấy!" Wendy lộ ra có chút hăng hái: "Chẳng lẽ lại là đi theo Roland bệ hạ..."
"Dạo phố sao!" Ling hét lên.
Bên cạnh, Pearl à gray Rabbit không khỏi cười.
Anna lắc đầu, lại không nói tiếp nữa.
Wendy cũng không có gặn hỏi mà là lấy từ trong ngăn kéo ra một cái phong thư, đưa cho nàng: "Tiền lương tháng này, hai miếng kim long."
"Cảm ơn."
Các phù thủy hoàn toàn không cần chuẩn bị lương thực, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại, dù là hàng xa xỉ bán ở chợ tiện lợi thì về cơ bản họ sẽ thử trước, thậm chí có muốn nhiều hơn cũng không thành vấn đề, cho nên đa số mọi người đều cho rằng tiền lương không có tác dụng gì, cũng không hiểu tại sao bệ hạ kiên trì muốn làm như thế. Anna có thể đại khái đoán ra được dụng ý của Roland, hơn nữa hành vi này còn vô hình giúp nàng một đợt.
Cầm tiền lương trở lại đại sảnh thành bảo, thủ tịch kỵ sĩ Carter Lanes đã chờ ở đó.
"Anna tiểu thư!" Hắn đứng dậy hỏi: “Giống như ngày thường sao?"
"Ừm!" Nàng lấy từ trong phong thư ra một miếng kim long giao cho kỵ sĩ: "Giống như ngày thường."
...
Khi Biên Thùy Trấn thay đổi, tất cả dân bản địa đều được chia cho một căn nhà ở, phụ thân Anna cũng không ngoại lệ.
Hắn bán Anna cho giáo hội với giá hai mươi lăm miếng kim long, sau đó Anna không còn liên lạc với hắn nữa.
Kể từ một khác đó trở đi, nàng không còn xem hắn là phụ thân nữa.
Nhưng có một số việc, nàng lại không thể nào hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Ví dụ như là miếng kim long làm chi phí sinh hoạt này.
Đại khái là giống như đa số người nghèo đột nhiên phát tài, hắn không có giữ được số tiền đó quá lâu —— đánh bạc, lừa gạt và ăn cắp khiến cho trong vòng nửa năm ngắn ngủi, hắn lại trở về hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi, khi đó Anna chưa hiển lộ thanh danh, nhưng khi dùng liệt hỏa phong bế lỗ hổng trên tường thành thì bị một số dân bản địa nhận ra, hắn từng ủy thác hàng xóm tới cửa đi tìm nữ nhi, lại bị hàng xóm cự tuyệt, còn bị trào phúng một phen. Sau này chuyện này truyền đến tai Carter phụ trách xây dựng đội dân binh, Carter lại tiết lộ cho Anna.
Từ đó trở đi, nàng hiểu mình nhất định phải làm chút gì mới có thể để cho người phụ thân đã từng bán nàng im miệng.
Nàng không hi vọng đối phương khiến cho Roland khó xử.
Hai người tới một cư xá u tĩnh ở thành đông, leo lên tầng hai.
Carter quay đầu lại: "Tiểu thư Anna, ngươi ở chỗ này chờ ta đi."
"Làm phiền ngươi."
"Không, tiện tay mà thôi." Hắn đi đến trước cửa phòng, đập cửa.
Sau một lúc lâu, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra: "A... hóa ra là kỵ sĩ đại nhân, ta..."
"Tại sao lâu như vậy mới mở cửa, điếc sao!" Carter quát lớn: “Tránh ra, đừng có chắn cửa vào."
"Vâng, vâng..."
Có lẽ như vậy mới tốt.
Anna dựa vào hành lang, trong lòng khẽ thở dài.
Nói thực ra nàng một chút cũng không muốn quan tâm đến người đã từng là phụ thân này, nhưng nàng biết, nếu bỏ mặc sẽ khiến cho cục diện trở nên càng hỏng bét hơn. Hơn nữa nàng cũng không thể tự mình ra mặt, nếu không cố chấp và tự ngạo không thấy rõ tình thế sẽ làm cho đối phương quen thói bày ra uy phong phụ thân, như vậy thì sẽ không tạo được tác dụng uy hiếp.
So với đi năn nỉ hắn thì không bằng để cho hắn biết được địa vị của hai người khác nhau một trời một vực. Carter thân là thủ tịch kỵ sĩ mà quần chúng khu biên thuỳ quen thuộc, trong mắt người bình thường đã là quý tộc không tầm thường, đem miếng kim long này tới coi như phí tổn im miệng, lại thêm một chút lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo, hẳn là có thể làm cho hắn im miệng, bệ hạ cũng không cần phải vì như thế mà khó xử.
Mối quan hệ trong đó, trước đây Anna không hiểu.
Kể từ khi bị bắt vào tù, nàng mất hứng thú với mọi thứ, thế giới hoàn toàn biến thành một màu xám chết chóc, mãi đến khi được Roland giải cứu, nàng mới thấy một màu sắc khác hẳn trước đây. Sau một thời gian sống trong thành bảo, Anna dần dần hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa con người với nhau, đồng thời cũng hiểu ra được tại sao phụ thân lại giận lây qua nàng.
Nhưng nàng không thích những thứ cong cong vẹo vẹo này.
Chỉ khi ở bên cạnh Roland thì nàng mới có thể chân chính trầm tĩnh lại.
Còn có những quyển sách ghi chép tri thức kỳ diệu đó —— bọn chúng nhìn như phức tạp khó hiểu nhưng sau khi tiếp xúc sâu hơn thì sẽ phát hiện quan hệ của bọn chúng đơn giản trực tiếp, vĩnh viễn sẽ không vì lợi ích hoặc dục vọng thay đổi mà thay đổi. Vạch trần diện mạo của thế giới, sạch sẽ ngắn gọn như thế, như vậy hẳn là thế giới vốn có dáng vẻ như vậy.
Cửa phòng mở ra lần nữa, theo một loạt các câu nói lấy lòng và giữ lại, Carter trở lại bên người nàng, xoa ngực nói: “Tiểu thư Anna, đã làm xong."
"Ừm!" Hoàn thành chuyện này, trong lòng Anna nhất thời dễ dàng không ít: "Đừng nói cho bệ hạ."
"Đương nhiên... ta hiểu mà."
Nàng gật gật đầu, sau đó xoay người đi xuống dưới lầu.
Quả thật nàng không thể thoát khỏi những cảm nhận khiến cho người ta chán ghét này, nhưng có Roland bệ hạ, những chuyện tốt đẹp tóm lại sẽ càng ngày càng nhiều, nàng đã không kịp chờ đợi muốn đi sườn núi phía bắc, tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.
Nơi đó mới là nơi nàng thích.