Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 584

Chương 584
Chương 584

Thời gian qua đi gần bốn tháng, trở lại Biên Thùy Trấn lần nữa, Lian lại có cảm nhận mới.

Thị trấn dường như đang phát triển và ngay cả tuyết dày cũng không ngăn được nó mở rộng, cảm giác này đặc biệt rõ ràng mỗi khi bạn lên cầu Xích Thủy.

Các công trình nhà máy nối tiếp nhau như những hình vuông ngay ngắn, bố trí ở bờ nam sông, khu bến tàu đối diện mọc lên gấp mấy lần, lúc nào cũng có thể thấy nhiều thuyền đá kéo theo khói đen qua lại trên sông, che khuất mặt sống sóng gợn lăn tăn.

"Nơi này náo nhiệt hơn Đảo Trầm Thụy nhiều!" Honey ghé vào lan can cầu lớn nhìn ra xa: "Nhiều người như là kiến hôi."

"Ta cũng cảm thấy như vậy!" Còn nhớ khi cầu lớn vừa xây xong, nàng còn không hiểu tại sao bệ hạ muốn làm mặt cầu rộng rãi như thế, cảm thấy hơi lãng phí vật liệu, bây giờ mới biết quyết định này đúng đắn.

Đám người qua lại hai bên bờ nối liền không dứt, thỉnh thoảng có người sẽ nhìn hai nàng một chút, hình như hết sức tò mò đối với trang phục và dáng vẻ của các nàng.

Nếu như ở những thành thị khác, đoán chừng Lian phải suy tính nên chạy trốn như thế nào.

Trừ những thay đổi nhìn là thấy này thì còn có rất nhiều thay đổi trong cuộc sống.

Ví dụ như là hệ thống cung cấp hơi ấm chỉ nghe là đã khiến cho người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu, đèn điện mang ánh sáng sáng tỏ đến ban đêm, còn có món ngon mới thay thế kem ly bánh mì... những cái này nàng có thể nghe Evelyn và Candlelight nói cả ngày, nhưng mà bọn chúng đều không phải là thứ khiến cho Lian cảm thấy kinh ngạc nhất.

Trên thực tế, nàng cảm thấy thay đổi lớn nhất chính là quan hệ giữa phù thủy và người bình thường.

Điểm này có thể nhìn ra được trong quán rượu của Evelyn.

Quán rượu do Liên Minh Phù Thủy bỏ vốn, Evelyn đảm nhiệm cửa hàng trưởng kiêm người ủ rượu, ủ ra các loại rượu ngon vị lạ cho các khách vào xem Tây cảnh, nghe nói đây cũng là chủ ý của bệ hạ —— để các phù thủy để tiền lương trong ngăn kéo không thấy ánh mặt trời, không bằng lấy ra làm kinh doanh.

Lian từng được Wendy mời, đến đó uống hai ly rượu táo ướp lạnh, hương vị đúng là không tệ, có mùi hương thuần mà rượu mạch không có, lại xen lẫn mùi quả nồng đậm, đựng trong ly thủy tinh trong suốt thì có màu xanh nhạt, nhìn có chút mê người. Hơn nữa hoàn cảnh không có ồn ào hỗn loạn giống như quán rượu bình thường, những khách tới gần như đều ngồi ở bàn của mình uống rượu trò chuyện, mặt đất, bàn và dụng cụ pha rượu được dọn sạch sẽ, nếu như không phải phía sau bàn tiếp khách có một loạt thùng rượu thì nàng sẽ không nghĩ chỗ này là một quán rượu.

Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến giá rượu.

Evelyn đứng trước bàn tiếp khách, trò chuyện với khách giống như trong cửa hàng bình thường, không có ai sẽ vì nàng là phù thủy mà lên tiếng quát lớn hoặc quở trách, ngược lại còn có không ít thương nhân nơi khác bởi vì tò mò mà tới đây uống rượu. Lian cũng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ nàng cười vui vẻ như thế —— có thể nhìn ra được, đúng là nàng rất thích công việc này.

Lian nhớ được trước khi mình rời đi, phạm vi hoạt động của đa số phù thủy gần như đều trong khu thành bảo, nếu như cần ra ngoài thì bình thường sẽ có thị vệ của bệ hạ đi theo bảo hộ, bây giờ các nàng cũng đã dần dần dung nhập vào trong thành trấn này.

Ngắn ngủi một mùa đông thì có thể để cho Tây cảnh xảy ra thay đổi lớn như thế, điều này khiến cho người ta thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Mà buổi họp ban đêm của Wendy cũng làm cho nàng có nhận thức sâu hơn —— có lẽ đây cũng là nguyên nhân Liên Minh Phù Thủy cam nguyện trả giá tất cả.

Bởi vì các nàng không chỉ đang xây dựng Thành Neverwinter cho Roland bệ hạ mà cũng là đang xây dựng quê hương của mình.

"Chúng ta đi thôi!" Lian bĩu môi nói với Honey: "Nếu như thuận lợi, hôm nay có thể hoàn thành cải tạo cửa biển."

"Úc!"

...

Đến lúc một phần núi đá cuối cùng chìm vào lòng đất, Lian xoa xoa mồ hôi rịn trên trán, thở dài ra một hơi.

"Lợi hại!" Honey vỗ tay nói: “Ngươi mở ra một con đường trong sơn lĩnh thật."

Một con chim trên ngọn cây trên đỉnh đầu nàng cũng kêu líu ríu.

"Đương nhiên!" Lian đắc ý cười nói: “Không có chuyện gì mà ta không làm được."

Không giống như san hô đá ngầm vây quanh Đảo Trầm Thụy, tầng nham thạch nơi này sâu hơn nhiều, cũng cứng hơn nhiều, cho nên làm cho nó hạ xuống cực kỳ hao phí ma lực. Cũng may nàng cũng không cần biến toàn bộ sơn lĩnh thành đất bằng, dựa theo quy hoạch của bệ hạ, chỉ cần mở ra một thông đạo có thể cung cấp năm sáu cỗ xe ngựa song hành là được. Có kinh nghiệm xây cầu sắt, lần này nàng sẽ không cho rằng làm một con đường lớn như thế là vẽ vời thêm chuyện.

Bởi vì đồi núi cao hơn mặt biển hơn bốn mươi mét, phương pháp làm bằng nhanh nhất chỉ có một, đó chính là làm cho mặt đất từ từ chìm xuống, cuối cùng biến thành một con dốc thoải dài.

Để tiện cho xe ngựa thông hành, nàng còn cố ý ép tầng nham thạch ngoài thành mặt đường bằng phẳng, như vậy cho dù trời mưa thì cũng sẽ không xuất hiện những vũng nước sâu cạn không đều nhau.

Bây giờ chỉ cần đứng trên đỉnh sườn núi thì có thể nhìn thấy chỗ nước cạn màu vàng kim và biển cả xanh thẳm, gió biển mát mẻ từ đường dốc thổi lên, xen lẫn một vị mặn quen thuộc.

"Ngươi có đem lửa không?" Honey nhún nhảy một cái, đi tới bên cạnh nàng.

"Không có, ngươi muốn làm gì?"

"Đương nhiên là xuống dưới nướng cá!" Nàng chép miệng một cái: "Ta phụ trách dụ cá tới, ngươi hất bọn người bay lên khỏi mặt nước được không? Không có đem lửa cũng được, phơi dưới ánh mặt trời hai ngày là khô rồi."

Những con chim ở trên càng hót to hơn.

Lian liếc mắt: "Ta sẽ không để cho chỗ này cũng tràn ngập mùi tanh của cá ướp muối! Hơn nữa, cái thứ đó ở Đảo Trầm Thụy ngươi còn chưa ăn ngán sao?"

"Hở? Ta cảm thấy còn rất khá!" Honey nghiêng đầu nói.

"Tóm lại, nơi này cấm phơi cá, hơn nữa bệ hạ cũng không thích mùi tanh của cá ướp muối!" Lian chợt nhớ tới Ashes, không biết nàng có còn bị mùi cá tanh ở Đảo Trầm Thụy làm cho khó chịu nữa không: "Ta nghe bệ hạ nói hắn dự định xây dựng một hải cảng ở chỗ này, như vậy đại nhân Tilly muốn đến thì có thể đến bất cứ lúc nào, cũng không cần dựa vào khinh khí cầu bay qua đỉnh núi."

Nghe được tên Tilly điện hạ, sự chú ý của Honey lập tức bị hấp dẫn: "Vậy... nàng sẽ tới sao?"

Biểu cảm của cô gái nhỏ còn đơn giản hơn động vật, Lian vỗ vỗ mái tóc rối của nàng: "Ta không biết, nhưng mà bệ hạ sắp khai chiến với giáo hội, hẳn là nàng sẽ đến giúp ca ca của nàng."

Thật ra thì trong lòng nàng cũng không chắc chắn, đặc biệt là khi biết nội tình của Hội Răng Máu và Heidy Morgan —— trước kia nàng luôn không thích thái độ vênh vang đắc ý của mấy phù thủy chiến đấu này, bây giờ xem ra các nàng cũng là những người đáng thương.

Bỏ qua thành kiến, thật ra thì các nàng và mình cũng không hề có sự khác biệt. Ít nhất bây giờ, nàng cũng có thể ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu với Iphies, nhưng chắc chắn những phù thủy chiến đấu khác trên đảo sẽ không bị Tilly thuyết phục dễ dàng như vậy.

"Úc, vậy thì tốt quá!"

Quá tốt rồi? Cái tên này hoàn toàn không biết gì về chiến tranh cả, Lian oán thầm trong lòng, nếu như đại nhân Tilly không thể giải quyết phiền phức Hội Răng Máu, giáo hội bên này lại toàn lực tấn công Roland bệ hạ, đó mới là phiền phức.

Nhưng mà nàng cũng hi vọng đại nhân Tilly có thể đi vào Biên Thùy Trấn lần nữa.

Hơn nữa, tốt nhất là vĩnh viễn ở lại.

Như vậy nguyện vọng mùa đông của nàng mới có thể thực hiện được ——

...

Bình Luận (0)
Comment