Xế chiều hôm đó, Roland đã chuẩn bị sẵn sàng tiến về núi tuyết.
Trong đó bao gồm lều vải để đóng quân dã ngoại, lương khô sung túc và một chiếc thuyền xi măng. Bởi vì vị trí doanh trại của ma quỷ ở ven biển cho nên hắn nhất định phải xuất phát từ chỗ nước cạn —— dựa theo lệ cũ, công việc vận chuyển giao cho Hummer hoàn thành.
Không thể không nói, khi Hummer với số tuổi tương đương Nanawa nắm lấy mạn thuyền, nhất cổ tác khí nâng toàn bộ thuyền xi măng quá đỉnh đầu thì cảnh tượng nhìn cực kỳ quỷ dị, giống như là con kiến di chuyển một hạt gạo lớn hơn mình gấp bội —— nếu như nàng để thuyền ở bên người mình thì từ mặt khác nhìn lại có thể nhìn thấy một chiếc "thuyền ma" đang lặng lẽ di chuyển trên đất liền.
Chỉ cần hai tay của nàng không rời khỏi thuyền thì có thể duy trì trạng thái này, so với mới đầu phải tốn rất nhiều thời gian để triệt tiêu trọng lượng của vật thể thì phương thức phụ ma này càng mau lẹ hơn, tốc độ hao phí ma lực cũng thấp hơn không ít. Thiếu hụt duy nhất là Hummer nhất định phải đi theo vật thể phụ ma cùng hành động, bởi vậy nhiều nhất chỉ có thể đồng thời vận chuyển hai kiện hàng.
Tàu thủy bánh xe guồng dọc theo sơn lĩnh một đường đi về hướng tây, hai ngày sau đã tới bãi loạn thạch.
Lần trước Roland từ trên The Looking nhìn xuống mảnh đất này, bây giờ lần đầu tiên giẫm lên trên bãi đá gập ghềnh, hắn lập tức cảm thấy hoang vu.
Cảnh sắc nơi này hoàn toàn khác với chỗ nước cạn, ngắn ngủi hơn mười dặm đường lại giống như là hai thế giới.
Trên bãi đá xuất hiện đầy các loại thi hài của động vật, bọn chúng lún sâu trong tầng tầng đá vụn, có chút đã phong hoá, mà có chút thì đang từ từ chuyển thành tảng đá mới. Một bộ phận xương cốt nhìn cực kỳ tráng kiện, gần như tương đương với thân thể người trưởng thành, cũng không biết là sinh vật gì để lại.
Vách đá dốc đứng cũng lộ ra vẻ đẹp ly kỳ của nó.
Chỉ thấy mặt ngoài nham thạch mọc ra ra vô số cây măng đá bén nhọn, không giống như hình dạng tự nhiên rủ xuống trong động đá vôi, bọn chúng đều là mọc ngang ra, đồng thời ngọn hướng lên, thoạt nhìn giống như là vô số móc câu. Cảnh đẹp vi phạm trọng lực này hoàn toàn khó mà tưởng tượng được, lần trước ở trên khinh khí cầu thì còn nhìn không rõ ràng, một khi tự mình bước lên bãi đá này thì khiến cho hắn rùng mình.
Bãi cát dài nhìn không thấy một dấu hiệu sinh mệnh nào, không có chim biển đậu lại, cũng không nhìn thấy tảo hoặc trai biển, ngay cả phía sau vách đá cũng là một khu vực trống trải, giống như sương đỏ của ma quỷ đã cướp đi tất cả sức sống có ở nơi này.
Căn cứ ký hiệu Lian để lại, đoàn người của Roland tìm được khe hở hẹp thông tới doanh trại. Nói là khe hở hẹp còn không bằng nói đó là một khu vực đứt gãy, cửa khẩu dài nhỏ gần như bổ toàn bộ vách đá ra, hơn nữa sâu không thấy đáy. Lian dựng ra một cái đường hẹp rộng nửa mét ở khu vực dốc đứng đứt gãy này.
Theo thềm đá đi vào "nhất tuyến thiên", Nightingale không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc.
"Có chuyện gì?" Roland không khỏi hỏi.
"Nhìn chỗ đó!" Nàng chỉ hướng chỗ sâu trong khe hở: "Trên vách đá có hang!"
Đội ngũ dừng bước lại, nhao nhao nhìn qua, vị trí đen nhánh không ánh sáng ở gần dưới đáy, Roland thấy được mấy cái lỗ thủng hình tròn, giống như là bị cái gì mở ra.
"Đây là cái gì?"
"Ta không biết, lỗ thủng như thế này ta cũng đã gặp trong dãy núi tuyệt cảnh, chỉ là ở đó sẽ lớn hơn một chút!" Nàng do dự một chút: "Hơn nữa càng sâu xuống lòng đất thì cang cảm thấy giống như là có thứ gì đó đang nhìn ta."
"Có... thứ gì?" Roland giật mình.
"Còn không chỉ một!" Nightingale gật đầu nói: “Ngay giữa sơn cốc thông tới doanh trại của Hội Cộng Trợ, nơi đó còn có một cái lối nhỏ thông đi sâu vào trong lòng đất, nhưng ta chưa từng xuống dưới."
"Chờ sau khi Sylvia trở về, dẫn nàng đi dãy núi tuyệt cảnh một chuyến đi!" Hắn lại nhìn dưới đáy đứt gãy một chút, dằn xúc động muốn phái người bò xuống tìm kiếm một phen xuống, sau đó cho đội ngũ tiếp tục đi tới.
Tuy đại lục này là một bộ phận thuộc về Dawning Realm, ở vài ngàn năm trước đã có ghi chép về nhân loại định cư, nhưng nhận thức về thế giới lại ở vào trạng thái cực kỳ nguyên thủy, giống như mọi người cố gắng không để ý đến chuyện khai thác mở rộng. Roland từng nhắc chuyện địa đồ đại lục với Akesha, lại được cho biết Hội Liên Hợp chỉ tiến hành miêu tả kỹ càng về bình nguyên màu mỡ, mà Dawning Realm thì chỉ có một đường viền mơ hồ, về phần bên ngoài Dawning Realm thì hoàn toàn không biết gì cả.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn quyết định ủng hộ Thunder ra biển thăm dò —— Roland vốn cho là sớm muộn gì mình cũng sẽ tìm hiểu rõ toàn bộ thế giới này, bây giờ lại phát hiện ngay cả vị trí của mình là Tây cảnh Greyfort thì mình cũng không hiểu được bao nhiêu.
Đáng tiếc chiến tranh với giáo hội gần ngay trước mắt, hắn cũng chỉ có thể tạm thời ném những tạp niệm này ra sau đầu.
Xuyên qua khe hở hẹp, ánh mắt rộng mở trong sáng. Binh sĩ Đệ Nhất Quân hạ trại ở đây lập tức đón mọi người vào doanh trại, sau đó Roland thấy được Akesha và Soria.
"Mấy người Lightning đâu?"
"Đang dẫn Asha bay khắp nơi!" Akesha thở dài: "Bọn họ chơi mãi không biết chán, doanh trại của ma quỷ cũng sắp trở thành sân chơi của nàng."
"Nếu như ở đời sau, cái này chính là công viên tự nhiên cấp quốc gia tuyệt đối cần phải bỏ tiền mua vé vào cửa mới có thể đi vào!” Hắn cảm thán.
"Ngươi nói cái gì?"
"Không... không có gì!" Roland ho khan hai tiếng: "Ta sẽ dùng Ấn Phù Lắng Nghe gọi nàng trở về, bây giờ đi tới chỗ các ngươi phát hiện tháp đá sụp đổ xem trước đi."
Khi một đoàn người đi vào trung ương di tích doanh trại thì Lightning, Macy và Asha cũng đúng lúc chạy tới.
"Lightning, sắp chạm đất!"
Cô gái nhỏ tóc vàng giơ hai tay lên, chậm rãi bay xuống đất, sau đó quay người ôm lấy Roland.
Trong lòng Roland có chút dở khóc dở cười, dựa theo số tuổi, Lightning cũng đến tuổi rồi.
"Ngao ——!" Tiếp theo là Macy, cũng thu hai cánh lại, đầu đập xuống đất, suýt chút làm cho Asha trên lưng bị rung rơi xuống.
Lightning còn dễ hiểu, nhưng rõ ràng Macy đã là phù thủy trưởng thành, Roland bất đắc dĩ nghĩ, xem ra loại bệnh này sẽ truyền nhiễm.
"Nếu đã tới đủ rồi thì bắt đầu đi!" Hắn ra hiệu cho Asha hai chân như nhũn ra.
"Vâng... thưa bệ hạ." Asha khập khiễng đi đến bờ hố, hai mắt nhắm lại.
Trong chốc lát, hố to dưới mặt đất đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, một cái tháp đá màu đen cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người, đồng thời trong không khí tràn ngập sương mù màu đỏ, sền sệt đến giống như máu.
Roland vô thức lùi lại một bước, đồng thời nín thở.
"Đây là cảnh tượng trước khi biến cố sắp xảy ra, thời gian ở hai mươi sáu ngày trước!" Akesha giải thích: “Nếu như chỉ thi triển năng lực quay lại một lần, Asha có thể duy trì ảo ảnh gần nửa canh giờ, cho nên chúng ta có thể quan sát được toàn bộ những gì đã xảy ra."
"Các ngươi nói con Nhãn Ma toàn thân mọc đầy ánh mắt, chỉ cần bị nhìn chằm chằm thì có thể khiến cho ma quỷ chú ý ở đâu?" Tilly tò mò hỏi.
"Ở trên đỉnh tháp đá này!" Akesha chỉ chỉ đỉnh đầu: "Nhưng độ cao tháp đá vượt qua phạm vi năng lực của Asha, cho nên tạm thời không thể nhìn thấy nó."
Roland ngẩng đầu, chỉ thấy trên thân tháp vuông trống rỗng, giống như là bị lột xuống —— xem ra chỉ có ở trong phạm vi năm mét xung quanh Asha mới có thể bị ma lực tái hiện.
Đúng lúc này, mặt đất như run lên.
"Đến rồi!" Akesha trầm giọng nói.
—— —— —— —— —— ——