Tới? Cái gì tới?
Roland còn chưa hỏi ra thì mặt đất dưới chân bỗng đội lên, sau đó chia năm xẻ bảy, toàn bộ tháp đá đen bị nâng lên trong nháy mắt! Chỉ thấy một con cự thú màu xám từ trong lòng đất xông ra, mở cái miệng lớn như cái chậu máu ra, định nuốt toàn bộ phần đáy của tháp đá đen vào, dịch nhờn trên da bắn tung tóe khắp nơi.
Bởi vì năng lực của Asha chỉ có thể quay lại cảnh tượng mà không thể tái hiện tiếng động, bởi vậy Roland giống như đang quan sát một bộ phim câm, nhưng cảnh tượng cực kỳ chân thực vẫn khiến cho hắn cảm nhận được rung động mãnh liệt, về phần những phù thủy lần đầu tiên quan sát thì cũng không khá hơn chút nào, mọi người nhao nhao hét lên kinh ngạc, che miệng lùi về sau mấy bước, Ashes thậm chí phản xạ có điều kiện tính rút kiếm ngăn trước mặt Tilly.
Nhưng mà quái vật khiến cho người ta hoảng sợ không chỉ có một.
Dưới tháp đá đen còn giấu một con quái vật xúc tu, thân thể đen nhánh của nó gần như hoàn toàn khảm vào trong thân tháp, thoạt nhìn giống như đáy tháp đá mọc ra vô số cái chân, chỉ là hào quang màu đỏ sậm do vảy của nó phản chiếu ra cho thấy nó là một con vật còn sống.
Quái vật xúc tu mặc dù hình thể không lớn gần bằng nửa cái thành bảo nhưng trước mặt con thú miệng lớn đủ để nuốt chửng tháp cao thì có chút không có ý nghĩa gì. Vì không bị nuốt vào bụng, nó quơ từng cây xúc tu chống đỡ hàm dưới cự thú, đồng thời từ dưới vảy của nó phun ra từng đợt sương máu, mà từ trên người cự thú cũng có thể nhìn thấy rõ ràng vết tích bị ăn mòn —— hiển nhiên loại sương mù nồng đậm đến xấp xỉ sương mù màu đen này có thể tạo thành tổn thương cho nó.
Nhưng mà so với hình thể khổng lồ, chỉ dựa vào sương máu ăn mòn hoàn toàn không thể nào ngăn cản thú miệng lớn nuốt, theo tháp đá bị nhấc lên từng chút một, rốt cuộc quái vật xúc tu không còn sức chống đỡ tiếp, bị trọng lượng của thân tháp to lớn đè sập, đã rơi vào trong bụng quái vật. Sau đó tháp đá đen chậm rãi trượt xuống, cho đến khi hoàn toàn lọt vào trong miệng lớn. Ở hình ảnh cuối cùng, Roland thấy được con ma quỷ toàn thân là ánh mắt đó, hình như nó hoàn toàn thờ ơ với loại quái vật tập kích doanh trại này, không nhúc nhích, bám vào đỉnh tháp, sau đó cũng bị nuốt vào trong bụng.
Đến lúc này, quay lại kết thúc, trong chốc lát, sương đỏ và cự thú đều biến mất không thấy gì nữa, hiện trường lại khôi phục bình tĩnh, chỉ để lại một cái hố sâu lớn, nói cho mọi người biết cảnh tượng vừa xảy ra cũng không phải là hư ảo.
Roland thở dài ra một hơi, hắn tin chắc không có gọi binh sĩ Đệ Nhất Quân tới quan sát là chính xác, ngay cả chính hắn quan sát biến cố này cũng cảm thấy trái tim đập bình bịch, cho dù là đã kết thúc thì vẫn có một chút khiếp sợ không tán đi được.
"Đây là... con quái vật trùng thân mềm nuốt sạch phòng thí nghiệm của tiểu thư Akesha?" Qua rất lâu Tilly mới phá vỡ trầm mặc, nói: "Tại sao nó sẽ ra tay với doanh trại của ma quỷ?"
"Có thể trước đó chúng ta đều nghĩ sai, có lẽ nó không phải tà thú loại hợp chủng bị ma quỷ nô dịch, ít nhất là không bị ma quỷ sau núi tuyết khống chế..." Roland nhìn về phía Akesha: "Ngươi cho là như vậy?"
"Ta cũng đồng ý cái nhìn này!" Akesha gật gật đầu, hiển nhiên đã suy nghĩ vấn đề này từ lâu rồi: "Không nói hai lần Trận Chiến Thần Ý đều không có ghi chép liên quan tới loại tà thú này, nếu như ma quỷ có năng lực khống chế bọn nó, chúng ta hoàn toàn không kiên trì được lâu như vậy. Chỉ cần khi kẻ địch công thành, điều động mấy con thú miệng lớn chở ma quỷ cao giai từ dưới đất tiến vào thành trì, Taqira đã biến thành đống đổ nát từ lâu rồi."
"Nếu như không phải là ma quỷ thì ai đang khống chế nó?" Tilly nhíu mày nói: "Còn có tiểu thư Nightingale phát hiện đám bọ ngựa trong suốt đó nữa, rất rõ ràng hành vi của những tà thú này đều là có kế hoạch."
"Bọn chúng không thể là vì mình muốn làm như vậy mới làm sao?" Nightingale giang tay: "Loại hỗn hợp không phải là tà thú bình thường, với biểu hiện trong tà nguyệt, bọn chúng đã có năng lực suy tính cơ bản, chỉ cần sống đủ dài thì nói không chừng còn thông minh hơn cả chúng ta."
Câu nói này khiến cho mọi người không khỏi cười ra tiếng, bầu không khí ngưng trọng ở hiện trường lập tức tiêu tán không ít, rõ ràng không có ai cho rằng như vậy thật, dù sao một đám quái vật ăn lông ở lỗ, ủi tới ủi lui trong bùn đất lại thông minh hơn nhân loại biết nướng bánh mì, biết dệt quần áo, chuyện này nói thế nào cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có Roland không nói lời nào, hắn nhìn đáy hố thật sâu, trong đầu suy tư đủ thứ.
Nhân loại là giống loài thông minh nhất?
Hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ như vậy, đặc biệt là trong cái thế giới hoàn toàn xa lạ này. Khi hoàn cảnh sinh tồn và nhu cầu cuộc sống khác lạ, sinh vật có trí khôn biểu hiện ra đặc tính có thể hoàn toàn khác biệt. Lấy tà thú làm ví dụ, chắc chắn bọn chúng sẽ không cho rằng tơ lụa, nhào bột mì là thứ tốt gì.
"Tại sao Nhãn Ma không có có phản ứng chút nào với tập kích?" Andrea không hiểu hỏi: "Không phải nói chỉ cần bị nó nhìn chằm chằm thì toàn bộ doanh trại đều sẽ bị tỉnh lại sao?"
"Bởi vì nó không có bị bất kỳ kẻ nào nhìn thấy!" Akesha giải thích: “Chỉ có khi chúng ta nhìn thấy Nhãn Ma thì Nhãn Ma mới sẽ thấy chúng ta, nhưng mà con thú miệng lớn đó —— nó hoàn toàn không có con mắt. Ngoại trừ một cái mồm to ra thì nó hoàn toàn không có gì cả."
"Bởi vì nó không cần con mắt!" Roland mở miệng nói: “Sống lâu trong lòng đất, tác dụng của con mắt cực kỳ bé nhỏ, giống như con giun, cũng không cần tiến hóa ra khí quan cảm quan chuyên dùng để quan sát."
"Tiến hóa... cái gì?" Tilly hiếu kỳ nói.
"Khí quan cảm quang, ví dụ như là con mắt, một ít động vật, làn da cũng có thể làm được!" Hắn không có giải thích thêm mà là ngồi xổm xuống, chỉ chỉ chỗ sâu trong đáy động: "Lightning, ngươi muốn đi xuống xem một chút không?"
Cô gái nhỏ lập tức gật đầu.
"Như vậy quá nguy hiểm!" Ashes ngăn cản: “Chúng ta hoàn toàn không biết dưới đáy có thứ gì."
"Không cần đi sâu vào địa đạo, chỉ cần nhìn hướng cự thú di chuyển một chút là được." Roland nói: “Nightingale sẽ ở phía trên giám thị phản ứng ma lực, cũng sẽ không có nguy hiểm gì."
"Ài, không đi theo địa động bắt nó sao?" Lightning chu mỏ nói.
"Lần này thì miễn đi, dù sao thứ nó nuốt là ma quỷ mà không phải Akesha!" Hắn liên tục căn dặn: "Tìm được hướng của thông đạo thì lập tức ra báo cáo, rõ chưa?"
"Đã rõ." Lightning lấy bó đuốc loại xách tay trong ba lô ra, nhóm lửa, sau đó bay vào trong hố sâu.
"Cửa hang ở chỗ này!" Qua mấy hơi, ma thạch truyền đến giọng nói của Lightning: "Nhìn thấy ánh lửa không?"
Căn cứ vị trí bó đuốc lay động, Nightingale nhanh chóng định vị được hướng của thông đạo trong lòng đất: "Không có vấn đề, ngươi có thể lên."
Nhìn Nightingale đứng hướng đông nam hố sâu, còn có núi tuyết cao vút trong mây phía sau nàng, Roland nhíu mày chặt hơn.
Hiện trường cũng không chỉ có một người nghĩ đến điểm ấy.
"Xem ra chúng ta đoán sai thật!" Tilly nhún vai nói: "Con tà thú trùng thân mềm gặp trong rừng rậm Dodge không phải tiến về doanh trại của ma quỷ mà là núi tuyết này?"
"Hình như đúng là như thế!" Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy đỉnh núi lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, tuyết đọng trắng phau phau dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra ánh sáng lập loè: "Xem ra chúng ta phải điều tra ngọn núi cao nhất Tây cảnh này một chút."