Một đêm trôi qua rất nhanh, Phyllis dường như trắng đêm chưa ngủ.
Nàng nhốt mình tại trong phòng, yên lặng chờ đợi kết quả công bố, trên mặt tuy rằng vẫn duy trì bình tĩnh, trong lòng lại đưa ra số vô suy đoán về lý do mà người trời chọn biến mất, thậm chí còn bao gồm Roland tự cầm tù phù thủy làm đồ chơi, hơn nữa che giấu suy đoán chân tướng sự việc với Liên minh Phù Thủy.
Bởi vậy khi sáng sớm hôm sau Wendy và Akesha đi vào tòa lầu ngoại giao, Phyllis lộ ra một tia mệt mỏi hiếm thấy -- hao tổn trên tinh thần đối với linh hồn mà nói gánh nặng cực lớn, nàng biết độ khống chế sức mạnh đối với thân thể đang giảm xuống, ngay cả tay chân cũng mất đi linh hoạt ngày trước.
Nhưng mà nàng cũng rõ ràng, trước khi không nghe được kết quả, cho dù như thế nào nàng cũng không thể nhắm mắt lại.
Chặt đứt ý thức chỉ có thể tạm thời thoát khỏi trói buộc của thân thể, linh hồn lại vẫn tỉnh táo, trừ bị chuyển dời vào trong vật chứa ma lực, nếu không cuốn vào trong ý thức chỉ tương đương với lừa gạt bản thân, thậm chí Phyllis lờ mờ có chút hoài niệm về “Ngủ đông”.
- Kết quả là...
- Chúng ta tìm được cột sáng theo như lời ngươi nói rồi.
Không nghĩ tới câu đầu tiên mà Akesha nói đã đánh vỡ gánh nặng đè trong lòng nàng, Phyllis chớp mắt, sợ là bản thân nghe lầm, lại thấp giọng hỏi lại một lần”
- Giống y như đúc bức tường ánh sáng?
- Đúng vậy, giống y như đúc bức tường ánh sáng, quả thực tồn tại ở trong tòa thành.
Wendy nói tiếp:
- Nhưng chúng ta không thể xác định hắn chính là người trời chọn mà ngươi nói.
Nói cách khác, nàng không có nghe lầm?
Các nàng đã tìm được chủ nhân của chanh quang đó!
- Không... Sẽ không sai.
Phyllis cảm thấy trong lòng có giọng nói reo mừng lên, ca ngợi Thần Minh! Ca ngợi Thánh Thành Taquila!
- Nếu có thể tỏa ra cột sáng như vậy, vậy thì nhất định chính là người trời chọn mà chúng ta muốn tìm! Nàng là phù thủy cấp cao sao? Tên là gì?
Nhưng mà đối phương không lập tức trả lời, mà là lộ ra vẻ mặt kỳ quái -- giống như muốn cười, lại hơi có chút bất đắc dĩ.
- À, cái này à... chỉ sợ phải để ngươi thất vọng.
Wendy khép miệng lại, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
- Có phải là ma thạch ngũ sắc xảy ra vấn đề hay không?
Akesha trả chiếc nhẫn lại cho nàng:
- Ta cảm thấy ngươi vẫn nên nhanh chóng liên hệ với Pasha thì tốt hơn.
Vấn đề? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đợi đã... bỗng nhiên Phyllis cảm thấy trong đầu có một luồng tia chớp vụt qua.
Trước đó Wendy nói đến cái gì?
Hắn?
Phyllis không dám tin há to miệng:
- Chẳng lẽ chanh quang đó là từ...
- Là trên người từ Roland Winbledon bệ hạ tỏa ra.
Akesha buông tay nói:
- Không chỉ một mình ta, Nightingale, Anna, Wendy... phù thủy ở tại tầng hai của tòa thành cũng đến xem một lượt. Ta cũng dùng ma thạch cân bằng kiểm tra qua, hắn giống như mọi ngày, trên người không mang theo bất kì ma lực nào.
- Ngươi nói vũ khí có thể đối phó ma quỷ đó... Yêu cầu người thao túng nhất định là phù thủy sao?
Wendy rốt cục không nhịn được cười khẽ lên tiếng:
- Nếu như bệ hạ có thể vì vậy trở thành anh hùng tiêu diệt ma quỷ, nghe ra cũng không tệ.
Trong lòng Phyllis lại mạnh mẽ chìm xuống, thiết bị thiên khiển tuy rằng không có yêu cầu quá lớn đối với ma lực của người trời chọn, nhưng không khác gì không có ma lực cũng có thể kích hoạt nó -- tóm lại đến cuối, nó vẫn là một loại hạch tâm ma lực, tổng lượng ma lực mà người thao túng chứa đựng quyết định số lần sử dụng nó.
Điều đó không thể... có phải sai ở đâu đó không?
- Nhưng mà ngày hôm qua ta vẫn chưa nhìn thấy đỉnh đầu của hắn có chanh quang xuất hiện --
- Quả thật rất kỳ quái, sau khi Roland tỉnh cột sáng liền biến mất.
Akesha vuốt cằm nói:
- Điều này cũng là nguyên nhân vì sao ngươi chỉ có vào buổi tối mới có thể nhìn thấy nó. Đương nhiên, bọn ta cũng đã hỏi thăm bệ hạ việc này, đáp án của hắn là linh hồn chiến trường của Angela làm cho lúc hắn đi vào giấc ngủ có thể mơ thấy một thế giới của hư cấu khác, tựa như trong trí nhớ nhiều thêm một bộ phận.
- Angela? Linh hồn chiến trường?
Phyllis vội vàng hỏi:
- Đó là cái gì?
- Một giáo hoàng cuối cùng của giáo hội Hermes.
Wendy kể rõ ràng đơn giản một lượt trận chiến Roland đánh bại giáo hội.
- Có lẽ chính là nguyên nhân này làm cho chiếc nhẫn ma thạch nảy sinh đánh giá sai. Bệ hạ Roland cũng cảm thấy kinh ngạc đối với kết quả này, hắn còn nói nếu ngươi nghĩ muốn nghiệm chứng, có thể lúc giữa trưa thử lại một lần.
Sau khi nàng im lặng một lúc cắn răng nói:
- Vâng, ta muốn chính mắt trông thấy một lần nữa.
...
Sự thật chứng minh, Akesha và Wendy cũng không lừa nàng, dưới tầng tầng phù thủy và thân vệ trông coi, Phyllis lại thấy được luồng chanh quang rộng lớn như tường thành kia, nguồn gốc của cột sáng đúng là rơi vào quốc vương Greyfort ngủ say.
Một khắc đó, nàng cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút sạch, một trận choáng váng mãnh liệt đánh úp vào đầu tim. Sau khi lắc hai cái, nàng dựa vào khung cửa ngồi xuống đất, tinh thần vốn đã mệt mỏi cực độ đột nhiên đứt đoạn, trong phút chốc, bóng tối vô biên bao phủ nàng.
Chờ lúc Phyllis một lần nữa khôi phục ý thức, hiện mình đã nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ một mảnh tối om, nhìn không thấy ngôi sao và ánh trăng, chỉ có gió bắc gào thét có tiết tấu đập trên thủy tinh, âm thanh chấn động lúc liên tục lúc ngắt.
- Tỉnh lại rồi?
Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
Nàng xoay đầu quá ..., hiện ngồi ở góc đầu giường chính là Akesha.
- Ta hôn mê ... Bao lâu rồi?
- Khoảng nửa ngày đó.
Phù thủy băng duỗi tay gạt ra ngọn cây trên đầu nàng.
- Lúc ấy phản ứng của ngươi lại làm Nightingale hoảng sợ.
- Xin lỗi, ta không sao rồi ...
Phyllis thấp giọng nói.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng nàng không cảm thấy trái tim dễ chịu bao nhiêu. Không dễ dàng gì mới tìm được cái gọi là người trời chọn, lại không ngờ là một phàm nhân, đả kích này đối với nàng quả thực không thua gì tin tức lúc đó Natalia và Aquarius song song ngã xuống.
Niềm tin của Natalia đại nhân, sự kiên trì của những người sống sót Taquila... Còn có kế hoạch người trời chọn, tất cả mọi người vì điều này bận rộn thời gian mấy trăm năm, không ngờ kết quả nhận được lại là một màn kịch như thế. Tuy rằng đảo Trầm Thụy còn giữ lại một trăm phù thủy, kém không xa tư chất của Foliage và yêu cầu của người trời chọn, nhưng trong lòng nàng lờ mờ có loại dự cảm, khoảng cách một chút xíu này đó là rãnh trời.
Có lẽ lựa chọn của các nàng cũng không tốt hơn Falling Star City tới đâu.
- Tuy rằng không hiểu được các ngươi đối đãi làm sao với người trời chọn, nhưng... Cho dù không có người như vậy, chúng ta cũng không chiến đấu mấy trăm năm với ma quỷ phải không? Ta vốn tưởng rằng phù thủy có thể sống sót từ trong kiếp nạn, đều có thể thong dong đối mặt bất kì hoàn cảnh khó khăn nào.
Akesha chậm rãi nói.
- Nhưng chúng ta hai lần liên tiếp đều thất bại, từ toàn bộ Dawning Realm dọc đường bị bức lui tới góc hoang dã, nếu thua một lần nữa ...
- Vậy thì đánh bại ma quỷ là được.
Akesha đánh gãy lời của nàng:
- Ta không biết rốt cuộc ở di tích mê cung các ngươi phát hiện thứ gì vậy, đến nỗi ký gửi toàn bộ hy vọng toàn bộ vào phía trên này, nhưng ta cảm thấy, nếu nó thật sự hữu hiệu, sẽ không nên trở thành một bộ phận. Trong thời gian bốn trăm năm này, những phàm nhân bên ngoài đó cũng không có trì trệ không tiến, phương pháp đánh bại ma quỷ cũng không phải một kiểu, giống như theo như lời Roland nói, chỉ cần vận dụng hợp lý sức mạnh tiềm tàng trong thế giới, phàm nhân cũng có thể chiến thắng bọn chúng.
Ánh mắt Phyllis phức tạp nhìn nàng, bản năng muốn đưa ra nghi ngờ, nhưng đối mặt với cái nhìn chăm chú sáng quắc hữu thần của đối phương một câu cũng không nói ra được.
- Đúng rồi, hắn còn nói chìa khóa dẫn thẳng đến Thần Minh không chỉ một loại, trên tay hắn cũng nắm giữ một cái, có lẽ trước khi ngươi liên hệ với phù thủy Taquila nên nhìn thử trước.
- Chìa...... khóa của hắn?
Phyllis giật mình.
- Ừ, chìa khóa.
Akesha trả lời.