Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 723

Chương 723
Chương 723

Tà Ma Chi Nguyệt không có ánh sáng mặt trời, đây là chuyện chưa từng thay đổi trong hàng nghìn năm qua.

Bầu trời luôn là một bức màn ảm đạm u tối, nhìn lên trời luôn có thể thấy những bông tuyết chầm chậm bay trong gió, khác biệt chỉ là kích thước to nhỏ mà thôi. Giống như thời tiết hôm nay, thỉnh thoảng rơi một hoặc hai bông, có thể coi là tuyết ngừng rơi rồi; mà hầu hết thời gian, các đốm trắng sẽ chiếm hết toàn bộ bầu trời, rơi chi chít vào trong nền đất trắng xóa.

Do đó, ánh sáng trắng này hiện ra đặc biệt chói mắt, ánh sáng xuyên qua mặt đất lập tức chiếu sáng tuyết đọng xung quanh, dường như khiến cho thế giới tối tăm này sáng sủa hơn một chút.

Phyllis bất giác ngừng thở.

Ánh mắt dường như đóng băng vào giờ phút này, mọi thứ hiện ra vừa nhanh vừa chậm.

Ánh sáng nhanh chóng mờ đi và biến thành một quả cầu lửa màu vỏ quýt. Với sự thay đổi này, mặt đất ngoài một trăm mét đều đã bị bao bọc lại!

Đây chắc chắn không phải là ảo giác, nàng rõ ràng nhìn thấy cánh đồng tuyết bằng phẳng hở ra, tạo thành một vòng cung mềm mại, như thể các lớp tuyết đang đè lên không phải là bùn đất và nham thạch mà là dòng nước chảy có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn bất cứ lúc nào. Đỉnh của vòng cung là một quả cầu lửa vẫn đang bay lên như muốn vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích của trái đất.

Nó đã làm được -- gần như trong nháy mắt, khói bụi và lửa cháy mạnh bùng lên từ mặt đất, xé nát bề mặt trái đất thành từng mảnh ngoằn ngoèo! Quả cầu lửa bay vút lên không trung, khói đen cuồn cuộn bốc lên cao hơn mười trượng, mở rộng thành một bức tường cao che khuất cả bầu trời và mặt trời trước tầm nhìn của nàng. Dù là lồng giam hay tà thú, trước mặt nó đều hóa thành tro bụi. Mãi cho đến lúc này, tiếng gầm rú kinh thiên động địa mới truyền đến tai nàng, đồng thời mang đến một cơn chấn động khiến trái tim đập nhanh không ngừng!

- Ầm ---- ầm

Trong phút chốc, đất rung núi chuyển!

Phyllis theo bản năng nắm lấy Akesha, há miệng thở dốc, muốn nói điều gì đó, nhưng bị chặn lại bởi luồng không khí đang lao tới trước mặt. Các quần chúng trên tường cũng bị thổi tới nổi nghiêng ngã xiêu vẹo, phải mất một lúc mới có thể hồi phục tinh thần lại sau vụ nổ không thể tưởng tượng nổi kia. Không có tiếng hoan hô hay tiếng reo hò khen hay, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho mắt chữ a mồm chữ o, điều duy nhất họ có thể làm là ngửa đầu nhìn lên bức tường khói đang không ngừng bốc lên.

Đây chính là ... chìa khóa?

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, con người hiện giờ vậy mà có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy sao? Ngay cả một con ma quỷ cấp cao cũng không thể sống sót sau một trận địa hỏa kinh hoàng như vậy.

Mặt trời đỏ càng ngày càng tối, chỉ còn lại vài ánh lửa đỏ tươi thấp thoáng như ẩn như hiện trong làn khói đen, nhưng làn khói đặc cuồn cuộn đã vọt lên giữa không trung, giống như đang bàn bạc với các tầng mây vậy. Bùn đất và thịt của những con tà thú bị nổ tung bay lên trời ào ào rơi xuống, một trận mưa bùn đẫm máu rơi xuống nền tuyết xung quanh.

Nhìn cảnh này, Phyllis cuối cùng cũng hiểu được sự tin tưởng của Akesha đến từ đâu.

Sau khi có được loại sức mạnh Long trời lở đất này, dù đối mặt với ma quỷ tàn bạo, con người cũng có cơ hội đối kháng với chúng.

Tuy nhiên, nàng vẫn luôn không hiểu tại sao Roland Wimbledon lại gọi nó là nghệ thuật.

Lẽ nào vụ nổ chính là nghệ thuật sao?

...

Leiderin hoàn toàn bị say mê bởi mùi khói thuốc súng tràn đầy trong cơn gió lạnh, và tiếng nổ vang kia đã hoàn toàn đánh thức khát vọng trong lòng hắn.

Thì ra đây là hóa học!

Hóa ra đây mới là hóa học!

Hắn nhìn những người bạn đồng hành của mình -- những nhà giả kim cao cấp nhất trước đây của Vương đô, Rayleigh và Archer, phát hiện trong mắt họ cũng lóe lên tia sáng lấp lánh. Loại tia sáng này không phù hợp với dung mạo của hai người đang dần tiến vào quá trình lão hóa, hắn mơ hồ nhớ ra chỉ khi vào phường giả kim năm mười tuổi và được chính thức nhận làm đồ đệ, hắn mới lộ ra dáng vẻ như vậy.

Leiderin cảm thấy rằng cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy mục tiêu mà hắn đã theo đuổi cả đời.

Đó là thu hút sự chú ý của mọi người như ánh mặt trời.

Chỉ có hóa học mới có thể làm được điều này!

Đáng tiếc là bây giờ hắn đã gần năm mươi tuổi, nếu có thể nhìn thấy cảnh tượng này sớm hơn hai mươi năm, sớm hiểu được sức mạnh ẩn chứa trong hóa học thì tốt biết bao. Không phải ngọn lửa và khói sinh ra khi đốt bột tuyết xấu khí kia, mà là vì ánh sáng và nhiệt độ tinh khiết kia.

May mắn thay, bây giờ hắn cuối cùng cũng đã biết.

Nhìn các nhà chiêm tinh vẫn đang đờ người ra, Leiderin kìm lòng không đậu mà lộ ra nụ cười.

Từ nay về sau, chỉ để lại một cái tên cho việc học hỏi của các hiền giả, còn tên còn lại sẽ hoàn toàn bị lãng quên.

Hắn muốn mọi người cảm nhận được sức mạnh của vụ nổ và ca ngợi sự vĩ đại của hóa học!

Vừa nghĩ tới có rất nhiều dự án về chất nổ hóa học để thử nghiệm, hắn nhịn không được muốn nhảy vào thử nghiệm ngay lập tức.

- Còn chờ gì nữa?

- Xin Kaymer Schuider một phòng thí nghiệm đi.

- Vừa đúng ý ta.

Cả ba không hẹn mà gặp đồng loạt mở miệng, lại cùng lúc nói.

Cuối cùng thì Leiderin cũng quay đầu lại nhìn lại cột khói nãy giờ vẫn chưa tan, bước đi mang theo gió về phía phòng thí nghiệm.

...

- Giờ thì ngươi đã hiểu tại sao ta muốn ngươi ở lại thành Neverwinter rồi chứ?

Edith sờ sờ đầu Kohl.

Kohl im lặng hồi lâu mới khô khan nói:

- Vì cái này sao?

Có thể thấy hắn bị vụ nổ kinh hoàng này dọa sợ rồi, sắc mặt lúc này vẫn tái nhợt, một tay đang ôm chặt lấy cánh tay của chị gái mình.

- Bởi vì không ai có thể chống lại Roland Wimbledon.

Edith chậm rãi nói:

- Tầng lớp quý tộc thái ấp chẳng là gì khi đối mặt với sức mạnh như này, chỉ cần hắn muốn biến Vương quốc thành bộ dạng gì, Vương quốc nhất định phải trở thành bộ dạng mà hắn muốn. Từ giây phút hắn nói không cần giới quý tộc, thì giới quý tộc nên giao ra vị trí của họ rồi -- tiếc là, hầu hết mọi người vẫn không nhận ra điều này.

Mặc dù miệng thì nói đáng tiếc, nhưng trên gương mặt Trân châu của Bắc địa không tồn tại một tia đáng tiếc nào hết, thậm chí còn có cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Kohl Kant mím môi,

- Chúng ta ... cũng là quý tộc.

- Nhưng chúng ta không còn là giới quý tộc phân đất phong hầu nữa.

Edith dẫn hắn đến lỗ châu mai trên tường thành. Lúc này, mọi người đang dần rời khỏi bức tường thành, xung quanh trống trải hơn rất nhiều, mặt đất cháy đen đã bị cày xới ở phía xa rơi vào tầm mắt của Kohl.

- Sở dĩ các quý tộc được người khác ngưỡng mộ vì sự giàu có và quyền lực của họ, chứ không phải vì mảnh đất dưới chân họ. Vì vậy, các quý tộc không thực sự biến mất, giống như vùng đồng bằng này vậy, cho dù bề mặt bị tàn phá hủy hoại thì nó vẫn gọn gàng chỉnh tề, tuyết đọng vẫn giống cỏ xanh như đệm mời gọi người đến ngủ lại, bản chất cũng sẽ không thay đổi. Thành Neverwinter chính là điểm khởi đầu của thời đại mới, nếu muốn trở thành quý tộc của thời đại mới, bắt buộc phải hòa nhập vào những quy tắc mới mà bệ hạ đặt ra.

Kohl cảm thấy như hắn đã hiểu được điều gì đó nhưng dường như lại chẳng hiểu được gì, nhưng dưới ảnh hưởng của chị gái nhiều năm qua, hắn vẫn là gật đầu,

- Ta sẽ ở chỗ này, sẽ không ầm ĩ trở về Bắc Địa nữa.

- Như vậy mới đúng chứ. Hơn nữa ngươi không cảm thấy so với việc kinh doanh một mảnh đất đã hình thành thì sẽ không thay đổi, thì việc khám phá các quy tắc mới và sức mạnh mới thú vị hơn nhiều sao?

Kohl ngẩng đầu nhìn vào sườn mặt xinh đẹp của chị gái.

Dưới làn gió bắc thổi qua, mái tóc dài của nàng tung bay trong gió như mảnh tơ lụa nhẵn mịn, lông mi hẹp dài cong lên, kết hợp với đường cong tuyệt mỹ từ sống mũi đến bờ môi, một vẻ đẹp khó nói thành lời.

Điều duy nhất khiến hắn không hiểu là nét ửng hồng trên khuôn mặt của Edith, giống như biểu hiện chỉ có ở người con gái khi nàng ấy phấn khích.

Chẳng lẽ chị ta cảm thấy thích thú với cột khói đang bốc lên trời?

Kohl dời tầm mắt, đem mối nghi ngờ giấu sâu vào tận đáy lòng.

Bình Luận (0)
Comment