Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 747

Chương 747
Chương 747

Ban đêm cũng không phải là một thời gian thích hợp tác chiến.

Trăng máu không nhìn thấy mặt trời, tương tự cũng không nhìn thấy ánh trăng, ánh sáng lạnh lẽo ảm đạm rơi xuống trên sa mạc, mặt đón nguồn sáng kia còn có thể mang máng thấy được hình dáng, sau lưng duỗi tay không thấy năm ngón.

Bởi vậy cho dù là tiến công hay là phòng thủ, cây đuốc đều là đồ vật nhất định không thể thiếu.

Khi ánh lửa lẻ loi xuất hiện ở hướng ốc đảo, Danny chà lau một băng đạn thật cẩn thận sạch sẽ, sau đó gắn vào hộp chứa đạn, kéo chốt lên đạn.

- Kẻ thù đến, chú ý.

- Ta có thể thấy được.

Đầu tiên hắn bắt chước tiếng nhắc nhở của Malt, lại tự trả lời chính mình.

Nếu làm như vậy, thật giống như Malt vẫn đang đợi ở bên cạnh hắn, đảm đương chức vụ người bảo vệ, tiếp tục kề vai chiến đấu với hắn-- cho dù hiện tại hắn đã không thuộc thành viên của đội xạ kích chuẩn xác.

Từ sau khi chấp hành giam cầm xong, Danny lại quay lại trong tiểu đoàn súng kíp trung, nhưng mà Brian rất nhanh tìm được hắn, còn vì hắn mang đến một súng kíp hoàn toàn mới.

Chính là cái hiện giờ hắn cầm trong tay.

Cho dù nó thoạt nhìn không có gì khác với súng trường mà đội xạ kích chuẩn xác sử dụng, nhưng một cái nắm ở trong tay, Danny liền ý thức được cây súng này nhất định không phải vật tầm thường.

Giống như một trường kiếm mà tạo hình tương tự, có chỉ là động tác luyện tay mà thợ rèn tùy tay đục ra, có lại là bảo kiếm có thể thổi tóc đứt đoạn.

Bộ phận kim loại của thân súng tản ra một loại u quang độc đáo, bề ngoài sáng bóng giống như làn da thiếu nữ; bất kì chỗ nối tiếp nào đều bằng phẳng giống như đao tước rìu khắc, sờ lên giống như hoàn toàn tự nhiên, không có một tia cảm giác nhám tay.

Điều khiến cho Danny kinh ngạc nhất chính là, phần đỉnh của nó còn có thể trang bị thêm một bộ kính viễn vọng đơn giản ngoài định mức, trên mặt kính có khắc hai đường nhỏ giao nhau, trung tâm của đường nhỏ này là chỗ điểm rơi của viên đạn.

Hắn không hiểu rõ lắm điều này là làm sao thực hiện, nhưng xuyên qua kính viễn vọng, mục tiêu cự ly xa vốn dĩ mơ hồ mà thật nhỏ nháy mắt rõ ràng rất nhiều, từ trên ý nghĩa nào đó tầm bắn của súng kéo dài ra. Hơn nữa huấn luyện tập bắn sau này cũng chứng minh cảm nhận của hắn -- độ chính xác xạ kích của súng kíp mới cao hơn không ít so với súng trường bình thường, dưới điều kiện không gió hoặc gió nhẹ, mục tiêu hình người trong vòng năm trăm mét, hắn nắm chắc đánh trúng đầu cao tới chín phần.

Sau khi biết được vũ khí này là bệ hạ chuyên môn tạo ra vì hắn, Danny cảm động đến suýt chút nữa rơi nước mắt tại chỗ. Tuy rằng hắn phạm phải sai lầm kỷ luật, nhưng bệ hạ vẫn không vứt bỏ hắn, còn giao cho hắn quyền lực tự do lựa chọn vị trí bắn trong trận địa, loại đối đãi này trừ lấy tính mạng báo đáp ra hắn không nghĩ ra cái gì khác.

Chỉ là khi Brian hỏi hắn có muốn chọn lựa người bảo vệ không, Danny không chút do dự từ chối.

Hắn đã có được người bảo vệ của mình.

Cây súng này.

Và Malt.

Ánh lửa xuất hiện trong tầm nhìn càng ngày càng nhiều, giống như phản chiếu cả bầu trời sao trong biển cát -- điều này sớm nằm trong dự đoán của người chỉ huy. Trước mỗi một lần chiến đấu, thượng cấp sẽ dặn dò ý đồ chiến đấu và mục tiêu tác chiến kể lại tỉ mỉ cho các đội, để bọn họ biết chiến đấu kế tiếp rốt cuộc phải đánh đến tiến độ nào mới tính là chấm dứt.

Ví dụ lửa trại bốc lên trên trận địa đại bác, cùng với tốc độ nửa khắc bắn một lần, đều là vì dụ kẻ thù phát động phản kích, từ đó có thể suy yếu người chiến đấu của thị tộc Chó giữ cửa, làm công tác chuẩn bị tổng tiến công sau khi trời hừng đông. Trận địa đèn đuốc sáng trưng có thể làm cho kẻ thù chú ý tới chỗ khác thường, khống chế tần suất bắn là tránh cho bắn phá tốc độ nhanh mà mãnh liệt trực tiếp đánh tan kẻ thù.

Đương nhiên, Danny hiểu rõ tiểu đoàn pháo binh căn bản làm không phần sau.

Cả ngày bọn họ một dáng vẻ lấy lỗ mũi nhìn người, lại không biết nói bản thân rốt cuộc chiếm được bao nhiêu tài nguyên. Vũ khí và đạn dược mà tiểu đoàn súng kíp mang theo đều có thể do một mình binh lính đeo, nhưng tiểu đoàn pháo binh? Nếu không có phù thủy tên Hummer đó trợ giúp, thậm chí ngay cả tên ăn cơm bọn họ cũng không chuyển vào được sa mạc.

Hơn mười mấy xe ngựa, trong đó phụ trọng của bốc xếp và vận chuyển đạn pháo và súng máy đã chiếm hơn phân nửa, một cái rương gỗ to như vậy, bên trong chỉ có thể đặt vào hai trái lựu đạn pháo. Nếu dựa theo cách bắn của lửa đạn lúc diễn tập, không tới nửa canh giờ, hai khẩu đại bác đã có thể dùng đạn dược mang theo đánh cho không còn một mảnh, sau đó thì sao? Chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn.

Cho dù Danny thừa nhận trận diễn tập bày ra uy thế không gì sánh kịp, nhưng hắn luôn cảm thấy, mỗi một lần xạ kích ra đều là một kim long, mà đám người đó lại mang loại uy thế này trở thành sức mạnh của mình, quả thực không biết trời cao đất rộng. Không có kim khố giàu có của bệ hạ duy trì, ở trước mặt tiểu đoàn súng kíp bọn họ chỉ có cạp đất!

Bởi vậy sợ đánh tan kẻ thù chẳng qua là nói nghe hay mà thôi, xét đến cùng còn không phải muốn để lại chút hàng tồn để phòng ngừa ngoài ý muốn. Dù sao đợi đến đám tân binh kia làm thông tuyến đường tiếp tế ốc đảo, vận chuyển đạn dược mới đi lên e rằng cần một hai tuần sau.

Sau khi ánh lửa trước nhất xông vào vòng phục kích của Đệ Nhất Quân, Danny đến gần kính viễn vọng chữ thập trước mắt.

- Gió nghiêng về hướng... bắc, khá mạnh. Mục tiêu, khoảng bảy trăm mét.

- Cám ơn.

- Không cần khách sáo.

Một mình hắn lẩm bẩm nói, ngón tay đặt trên cò súng.

Cân nhắc đến độ chính xác của tác chiến ban đêm sẽ giảm xuống đáng kể, lần này hắn cũng không rời khỏi trận địa quá xa, hơn nữa lựa chọn đón đầu bắn --kẻ thù như vậy cho dù cưỡi chiến mã nhanh chóng đi tới, phạm vi di chuyển trong tầm nhìn cũng sẽ không quá lớn.

Không may người Sand là Man tộc am hiểu tác chiến tức thời, mới đầu vẫn là ánh lửa phân tán, đợi đến lúc tấn công, đã biến thành một tuyến đầu chỉnh tề. Tiếng vó ngựa đều nhịp, giống như là nhịp trống dần dần tăng tốc, đồng thời bọn họ bỏ lại cây đuốc trong tay, rút ra bội đao không có ánh sáng -- trong khoảng cách này, trận địa pháo binh phát ra tiếng nổ cách quãng chính là mục tiêu chỉ dẫn bắt mắt nhất.

Trên hai sườn cồn cát khuất bóng bỗng nhiên lóe lên điểm sáng liên miên không dứt.

Đùng đùng đùng đùng đùng --

Tiếng súng máy thanh thúy kết hợp với nhịp trống xung phong, tuyên bố chiến đấu phục kích chính thức khai hỏa. Không có pháo dã chiến, súng máy nặng đã thành vũ khí tầm bắn xa nhất, viên đạn giống nước chảy quét về phía tuyến xung phong, sa mạc lập tức sôi trào lên. Tiếng kêu thảm thiết bất ngờ không kịp phòng, tiếng mắng cùng tiếng hô giết ở trong đám người bộc phát ra, bóng đen dưới màn đêm giống như lại nhanh thêm vài phần.

Mà Danny đối với điều này làm như không thấy.

Hắn chỉ nhìn chăm chú vào kẻ thù đầu tiên xông vào.

- Năm trăm mét, ta bắt được ngươi rồi.

Trong màn đêm không có ánh trăng tìm được mục tiêu cũng không phải một chuyện dễ dàng, hắn chỉ có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng kẻ thù tấn công, nhưng cũng không phải bắn diễn tập, cũng không phải là bắn trúng đầu mới cho là được điểm. Cho dù là ngựa hay là người cưỡi ngựa, bất kì một bộ phận nào trúng đạn đều có thể lấy mạng của bọn họ.

Danny bóp cò súng xuống, thân súng khẽ run lên, giữa cái mũi truyền đến mùi khói thuốc súng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Không nhìn thấy điểm trúng đạn, cũng không có máu bắn tung tóe, kẻ thù chỉ là cả người run lên, liền từ trên ngựa ngã xuống xuống dưới.

Đây là trường săn của hắn, Danny nghĩ, nơi này mới là nơi hắn cần.

- Nhìn thấy không, Malt?

- Không cần phân tán lực chú ý, mục tiêu kế tiếp đến rồi.

- A, giao cho ta đi.

Bình Luận (0)
Comment