Màn đêm tối sầm đã sớm trở thành trở ngại không nhỏ trong cuộc giao chiến giữa đôi bên.
Thực tế đã chứng minh một khi không quan sát được điểm rơi của đạn và hiệu quả bắn thì độ chính xác của tổ súng máy sẽ giảm mạnh. Lần này số lượng súng máy đưa vào trận phục kích tuy không bằng với trận chặn đánh của Coldwind Ridge nhưng cũng không đến nỗi ngay cả kỵ binh xung kích cũng không thể chặn lại hoàn toàn. Khi kẻ địch vứt đuốc đi, trên tiền tuyến luôn có mấy chục người có thể xông vào bức tường lửa đan xen, la hét đánh về phía mặt trận pháo binh, sau đó trở thành mục tiêu của Danny.
Còn kẻ kịch cũng không phân biệt được ở đâu mới là sự uy hiếp thật sự, bọn họ không nhìn thấy được những người bạn bị đánh thành từng mảnh nhỏ trong bức tường lửa, cũng không biết ở hai bên trên cồn cát rốt cuộc đang lắp đặt vũ khí thế nào. Đến khi bọn họ nhận ra người bên cạnh mình ngày càng ít đi thì đã muộn rồi.
Không có sự dẫn dắt của ngọn đuốc, những kỵ binh tạo thành một tiền tuyến mới ở phía sau không hề biết nhóm bạn xông lên phía trước rốt cuộc đã gặp phải cái gì, trong tầm nhìn của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy pháo nổ ầm vang và ánh sáng không ngừng lóe hai bên ở cách đó không xa – nghĩ thế nào cũng thấy pháo nổ như sấm sét càng đe dọa hơn, chứ không phải hai bên cồn cát ngay cả bóng người cũng không thấy.
Chính vì chướng ngại này, chó giữ cửa cũng không dễ sụp đổ, ngược lại lần luợt tạo thành nhiều tuyến xung phong xông vào trận địa giống như sóng biển.
Trong mắt những thị tộc đã trải qua trăm trận chiến thế này, sự tấn công của lưỡi đao sắc bén liên tục không dứt chính là cách tốt nhất để làm sụp đổ ý chí chiến đấu của kẻ địch – tốc độ đại diện cho sức mạnh, các nô lệ và lính đánh thuê căn bản không thể chống cự quá lâu trước sự tấn công như thủy triều, cho dù là trận chiến nhìn như kiên cố cỡ nào, một khi kỵ binh xông vào chẳng bao lâu sẽ biến thành một bãi cát.
Điều này đã tạo ra cho Danny một cơ hội săn bắn thật tuyệt vời.
Rất nhanh hắn đã hạ được con mồi thứ hai mươi.
Nhưng mà cùng lúc đó hắn cũng quan sát được một hiện tượng kỳ lạ – nhiều lần khi nhắm trúng kẻ địch gần nhất sẽ luôn có một phát đạn lấy đi mục tiêu đã ấn định trước cả hắn.
Quả thật rất giống như có người đang muốn thi đấu với hắn.
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi.
Điều khiến Danny vô cùng phấn khởi chính là người bắn súng nấp trong màn đêm chắc chắn là một thợ săn hàng đầu.
Bởi vì những kẻ địch ngã xuống đều hướng về cùng một bên.
Nếu như lựa chọn chặn đánh chính diện giống như hắn thì bắn trúng nửa người trên, mục tiêu sẽ ngả ngửa về sau, bắn trúng tay chân thì sẽ nhảy về trước – hắn không nói được nguyên lý cụ thể nhưng phần lớn đều như vậy.
Mục tiêu ngã về một bên chỉ có thể chứng minh vị trí của người thợ săn này chính là một bên trên cồn cát. Hơn nữa mỗi lần trúng đạn đều là thân người chứ không phải vật cưỡi.
Điều này có nghĩa là gì?
Đối phương không những có thể nắm bắt được những người cưỡi ngựa chạy cực nhanh trong màn đêm tối om, còn có thể phán đoán được vị trí của mục tiêu sẽ chạy đến trước khi nổ súng, cộng thêm cơn gió lạnh thay đổi thất thường trên cồn cát, người này gần như có thể xưng là tay bắn tỉa điêu luyện.
Trong quân có tay súng giỏi vậy sao?
Là người của tiểu đội bắn tỉa chính xác hay là binh lính của tiểu đoàn Fire Lance được bệ hạ chọn ra phó thác kéo thoi nạp đạn kiểu mới giống như mình?
Danny kiềm chế tâm trạng phấn khởi lại, tăng tốc động tác trên tay.
Hắn không muốn thua đối phương.
Đặc biệt là ở trước mặt Malt.
- Bên trái còn lại một người, cách phòng tuyến hai trăm năm mươi mét.
- Hắn là của ta.
Đến sau nửa đêm, tiếng sấm sét dần lắng xuống nhưng Thuram từ đầu đến cuối vẫn không nghe được âm thanh hò reo của các võ sĩ quay lại.
Cho dù bị đánh trở tay không kịp nhưng theo số lượng của ngọn đuốc thì số người chó giữ cửa tập trung lại cũng gần hai ngàn. Cho dù thắng hay thua thì cũng phải có tin tức chứ? Nhưng sau khi sấm sét lắng đi cũng chẳng còn nghe được một chút động tĩnh nào trong màn đêm, giống như cái miệng lớn của cự thú trong vực thẳm đã nuốt hết toàn bộ hơn hai ngàn người này ngay cả xương cũng không thèm phun ra.
Ngọn lửa rực cháy trong ốc đảo cũng nhỏ dần, tộc người cứu tinh đến đây đều bị phái đi dập lửa – về điểm này là do Iron Axe bảo hắn làm.
Lúc này Thurum không biết nên vui mừng hay là đau buồn mới phải.
Sự chèn ép của chó giữ cửa đối với tộc người của hắn chưa dừng lại một ngày nào, hắn nằm mơ cũng mong có một ngày bọn họ sẽ gặp xui xẻo ví dụ như chọc giận những thị tộc lớn trong thành, hoặc là bị một người khiêu chiến nổi dậy nào đó giết cho tan tác tả tơi. Tóm lại, đối phương gặp không may chính là chuyện có thể khiến hắn cảm thấy vui sướng nhất.
Nhưng người khiêu chiến mới xuất hiện lại cứ là Iron Axe.
Hơn nữa hắn còn định kéo mình vào cơn bão tranh giành thủ lĩnh thị tộc này.
Có lẽ nên khuyên nhủ hắn chiếm lấy mảnh đất nhiễm máu trước rồi mới cân nhắc cẩn thận hành động tiếp theo? Vị Kim Đồng Thần Nữ phía sau hắn thật sự rất mạnh nhưng...thần nữ của thị tộc Wildflame cũng không dễ trêu chọc. Đặc biệt là với tư cách thị tộc đứng đầu còn có thể chủ động chọn cách thức quyết đấu. Trong tình huống tay không tấc sắt một chọi một, Thurum không hề coi trọng vị thần nữ mà Iron Axe đưa đến.
Quyết đấu thần thánh mặc dù được coi là cách đọ sức công bằng nhất, thực tế cũng là cuộc đấu của các thế lực thị tộc đứng phía sau, không chỉ có thể tính kế trước khi quyết đấu mà ngay cả lên trận rồi chưa chắc tránh được mưu tính của đối phương. Tộc người Osha chịu khổ lưu đày chính là chứng minh, mấy võ sĩ có thể chiến đấu chưa chắc đảm bảo được thắng lợi cuối cùng.
Nhưng điều khiến hắn khó hiểu nhất chính là tại sao quốc vương Greyfort đột nhiên cảm thấy hứng thú với mảnh đất Osha này?
Trong mắt của người phương Bắc nơi đây vẫn luôn là từ hình dung cho sự man rợn và lạc hậu, bọn họ không cho phép người Sand đi vào lãnh thổ vương quốc, cũng không bằng lòng nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa các thị tộc. Chỉ có một người thương nhân duy nhất qua lại giữa hai vùng, hơn nữa hàng hóa đều là nô lệ.
Ngoài ra “trật tự và ốc đảo” mà Iron Axe nhắc đến lại có ý gì? Nghe nói chỉ có sứ giả Tam Thần mới có thể khiến sa mạc trở thành ốc đảo khiến cho gió lốc không còn càn quét bừa bãi nữa, hoặc nói là, Cực Nam cảnh vốn dĩ là một mãnh đất xanh um tươi tốt, cây cỏ đầy ấp cùng với dòng nước chảy róc rách, mãi cho đến khi sứ giả chết đi. Đến khi Tam Thần phái sứ giả mới đến Cực Nam cảnh lại khôi phục lại nguyên dạng. Nhưng ngoài lời đồn hư vô mờ mịt này chưa từng có ai thực hiện điều này, nếu không người Sand cũng sẽ không cả ngày thảo phạt không ngừng vì nguồn nước và đồ ăn.
Trong lúc chờ đợi hoang mang, phía chân trời cuối cùng cũng nổi lên một đường ánh sáng trắng.
Sau đó Thurum mơ hồ nghe thấy tiếng kèn hiệu kỳ lạ, nó không hùng hồn trầm lắng như kèn sừng trâu mà có hơi sắc bén giống như không ngừng tí tách tí tách lặp đi lặp lại...
Không lâu sau một đội ngũ kỳ quái xuất hiện ở ven ốc đảo.
Bọn họ xếp thành hàng ngang, tiến gần vùng đất nhiễm máu bằng khí thế không thể ngăn cản được, sau đó nổ ra trận chiến quyết liệt với chó giữ cửa còn ở lại – có lẽ không hề dữ dội như hắn dự liệu, một đám thị tộc nâng bội đao xông lên, sau đó toàn bộ đều ngã gục trên mặt đất sau tiếng nổ đùng đùng. Những người còn lại lập tức giải tán cũng không để ý đến những người bạn nằm rên rỉ trên mặt đất. Sau khi tiến vào ốc đảo bọn họ nhanh chóng kiểm soát trạm canh gác và bao vây các nhà hàng lại.
Lúc một người phụ nữ có mái tóc xanh khói và làn da nâu bước vào phòng thì Thurum biết bản thân chẳng còn đường lựa chọn nào. Cho dù đã từ biệt bảy tám năm nhưng từ gương mặt của đối phương hắn vẫn nhìn ra một chút dáng vẻ của mẹ nàng.
Hắn cúi người quỳ xuống trước Drow Slivermoon, dập trán xuống nền nhà lạnh như băng, giọng nói khàn khàn:
- Xin thề với Tam Thần, ta và tộc người của ta nguyện cống hiến sức lực cho ngươi, từ ngày hôm nay ngươi chính là tộc trưởng mới của thị tộc Osha.