Sau khi thuộc hạ mở chiếc hòm gỗ, lộ ra “lễ vật” nằm bên trong.
Đó rõ ràng là một bộ quan tài.
Một bộ quan tài thượng hạng.
Bất kể là lá vàng bao quanh hay là sơn vẽ đều trông vô cùng tinh xảo, đồ án bên trên tấm che là một chiếc roi ngắn đen nhánh, chính là chiến văn của thị tộc Ironwhip.
Rubraca Bloodwhip giật nảy mình, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười lạnh lẽo.
- Cứ thế sao? Ta còn tưởng rằng bọn hắn sẽ gửi đến thứ đồ gì có thể hù dọa được ta chứ.
Hắn ta lắc đầu:
- Đầu lâu, lỗ tai, da người… Đó mới là cách làm của thành Ironsand. Quan tài? Cực Nam cảnh không cần đến thứ đồ chơi vẽ vời thêm chuyện này!
Người chết ở nơi này toàn bộ sẽ bị ném vào sa mạc, sau đó bị thiêu đốt dưới nhiệt độ cao hóa thành bộ xương trắng. Mặc kệ trước đây họ có địa vị cao như thế nào, sau khi chết đi đều chẳng khác gì nhau.
Chỉ có người phương Bắc mới cần đến cái hộp gỗ xù xì này.
Dù đã chết rồi còn phải giam cầm bản thân lại, cứ như một chiếc lồng giam vĩnh viễn.
Loại kỹ nữ Osha đó cho rằng thế này sẽ dọa được mình ư? Hắn ta thở ra một hơi một cách thô bạo, làm nô lệ ở Greyfort quá lâu, chỉ sợ nàng ta đã quên mất cách uy hiếp của người Sand rồi.
Nhưng kiểu sỉ nhục này vẫn khiến Rubraca cảm thấy máu nóng sôi trào.
- Đem rìu đến đây cho ta!
Hắn hét to.
Lập tức có tộc nhân vác tới một cây rìu gang to tướng, chuôi cầm cao gần một người, lưỡi rìu đen nhánh to cỡ đầu người. Mặc dù hắn ta là tộc trưởng của thị tộc Ironwhip, nhưng lại ưa thích dùng món vũ khí rìu chiến nặng nề này. Bất kể là chém giết dã thú trong sa mạc hay là chém đầu của đám người khiêu chiến, huơ múa nó vô cùng vừa tay.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kể là ngăn cản hay chống đỡ đều chẳng có tí ý nghĩa nào, chỉ cần bổ trúng thì xem như có là khôi giáp người phương Bắc mặc cũng là một rìu lấy mạng.
Nó đương nhiên cũng từng uống máu tươi của thị tộc Osha, có phụ nữ, cũng có trẻ con.
Hắn ta đã quên nói cho Drow Silvermoon biết, những kẻ lưu vong kia chưa từng đến mũi đất Endless. Bởi vì hắn ta đã chạy đường vòng đến áp giải nhóm đội ngũ từ sớm, sau đó mới lần lượt đánh chết bọn họ chôn vùi bên trong cát vàng.
Cũng không phải hắn ta lo lắng có một ngày bọn họ có thể trả thù, hắn ta chỉ đơn thuần muốn hưởng thụ khoái cảm giết chóc này mà thôi.
Quan tài?
Con mẹ nó chứ quan tài.
Rubraca phun một ngụm nước bọt, hét to, hai tay giơ cây rìu chiến lên, nhắm thẳng vào tấm che vẽ chiến văn Ironwhip mà vung xuống.
Rắc rắc!
Tia lửa bay ra hai bên từ lưỡi búa, tựa như bổ xuống một món đồ bằng sắt đá gì đó.
Quan tài cũng không bị chẻ làm hai như hắn ta đã tưởng, xúc cảm truyền đến từ chuôi rìu nói cho hắn ta biết rằng cái hòm gỗ tinh xảo này tuyệt không phải thứ rỗng tuếch… bên trong nó chất đầy đồ vật!
Nhưng mọi thứ đã muộn màng.
Sau khi tia lửa bắn ra tứ tung, một luồng hào quang chói mắt phóng ra từ bên trong quan tài, tiếp đó toàn bộ đại sảnh bị lấp kín chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan ra cả bên ngoài.
Nhưng Rubraca không thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng này.
Ngay khi luồng ánh sáng đó lướt qua cơ thể hắn ta, bên trong tròng mắt và đầu lưỡi của hắn bất ngờ có luồng không khí bành trướng mãnh liệt, nổ tung, xé rách, sau đó là đầu, tứ chi, nội tạng của hắn…
Theo ngay sau tiếng nổ vang kinh thiên động địa, tất cả cư dân thành Ironsand đều trông thấy cảnh tưởng không thể tưởng tượng nổi này!
Lửa đỏ và khói đặc phun ra từ bên dưới tầng chót của lâu đài đá Rising Sun, cứ như địa hỏa phun trào. Tường vây hoa viên bị bàn tay khổng lồ vô hình san thành bình địa, toàn bộ tòa lâu đài bằng đá dường như bất chợt rung lắc theo, tiếp đến vụn vỡ thành mảnh nhỏ trong làn khói dày đặc.
Đầu tiên là mặt tường lần lượt bong tróc rơi xuống bên phía, sau đó đến cột trụ và nóc nhà, đất đá rơi xuống làm khói bụi bốc lên, cuối cùng tòa lâu đài bằng đá sụp đổ khiến cột khói bốc lên ngợp trời, hóa thành một với đường chân trời tối tăm mịt mờ.
Trong thành Ironsand dường như có thêm một tòa tháp “nối trời”.
…
Thuram đang ở trong tửu quán của ốc đảo cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đến giờ khắc này hắn mới hiểu được chuyện cũ mà Iron Axe chậm rãi kể lại ám chỉ điều gì.
Quan tài được lấp đầy bởi bột tuyết, được thần nữ cắt giảm bớt trọng lượng, đính đá lửa lên tấm che, dây dẫn lửa nối liền với đỉnh bản… Bất kể là dùng bạo lực phá hỏng quan tài hay là mở tấm che ra một cách bình thường đều sẽ dẫn đến một trận sấm sét không gì sánh nổi. Mặc dù hắn cũng không biết rõ bột tuyết và dây dẫn lửa là cái gì, nhưng sấm sét thì hắn vẫn biết.
Có thể tạo nên tiếng vang trầm đục xa vài dặm và cột khói quan sát được từ cả một khoảnh đất nhuốm đầy máu, có thể tưởng tượng được một tia Thunderbotl này kinh người cỡ nào.
Nếu như hắn không lừa gạt mình, cảnh tượng bên trong thành Ironsand thật sự do bộ quan tài kia tọa thành, tộc trưởng tộc Ironwhip hẳn không sống nổi.
Chỉ là Thuram không thể ngờ rằng đối phương sẽ thật sự ra tay với thị tộc Ironwhip xếp hạng thứ tư trước buổi quyết đấu, hơn nữa còn dùng cách trắng trợn như thế để trả thù.
- Ngươi… - Hắn nhìn về phía Iron Axe vẫn luôn giữ vẻ mặt như lúc ban đầu, nửa ngày cũng chưa thể thốt ra được một câu đầy đủ.
- Năm xưa Rubraca Bloodwhip bôi nhọ quyết đấu thần thánh, cũng phụ sự kỳ vọng của Tam Thần. Đối với một kẻ đã mất đi tư cách quyết đấu mà nói, sao ta có thể bắt đầu một cuộc đọ sức công bắng đối với hắn ta ở vùng đất Lửa?
Iron Axe bình tĩnh nói tiếp:
- Rubraca và người của tộc hắn chẳng qua chỉ là một đám hèn nhát mà thôi. Kể từ lúc bắt đầu ta đã không hề xem bọn họ là đối thủ quyết đấu.
- Nhưng… Dù sao Ironwhip cũng là một thị tộc lớn…
- Chính bởi vì thế, kết cục này mới phù hợp với đám người bọn hắn mà không phải chiến tử một cách vinh quang trên lôi đài.
Iron Axe lắc đầu:
- Huống chi thị tộc Osha sẽ không vi phạm quy tắc mà Tam Thần đã định ra, một khi đối thủ đầu hàng, chúng ta sẽ bị thu hồi vũ khí, ân xá tính mạng cho người quyết đấu.
Hắn nói đến đây thì dừng lại một lát:
- Ngẫm lại mà xem, nếu như ngươi là tộc trưởng Ironwhip, biết thị tộc Osha đã quay lại, ngươi sẽ làm thế nào?
Thuram lập tức hiểu ra ý tứ trong lời Iron Axe.
Đúng là thế, đã một lần phá hỏng quy tắc thì sẽ có khả năng phá hỏng thêm lần thứ hai. Một kẻ không tuân thủ, chuyên vượt qua quy tắc của Tam Thần sẽ mang đến cho bọn họ phiền phức không có điểm cuối. Dù muốn thông qua quyết đấu thần thánh để thay đổi “kết cục thảm bại” tám năm trước, trước khi cuộc quyết đấu bắt đầu và sau khi kết thúc đều sẽ gây nên nhiễu loạn và hãm hại không có giới hạn đối với đối phương, không bằng ngay từ lúc vừa bắt đầu lập tức nghiền nát bọn họ, dù sao cũng tốt hơn phải mệt mỏi vì đề phòng về sau.
- Nhưng… Nếu như Rubraca không mở quan tài ra, cũng không phá hỏng nó, kế hoạch của ngươi sẽ không thành công sao?
Trong đầu Thuram chỉ còn lại nghi vấn cuối cùng.
- Tộc trưởng Ironwhip trời sinh tính tình hung hăng, thích phá hoại và giết chóc. Suy ra hành động của hắn cũng không khó hơn việc trêu chọc một con khỉ tí nào.
Iron Axe hơi nhếch miệng:
- Nhưng quan tài bột tuyết kia chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi, xem như Rubraca có may mắn thoát được cửa này, phía sau vẫn còn rất nhiều lễ vật để gửi cho hắn thêm mất lần nữa đấy… Nhưng bây giờ xem ra Tam Thần cũng sẽ không phù hộ phản đồ đã chối bỏ bọn họ.
Nghe thấy lời này, Thuram không nhịn được rùng mình một cái.
Khi tận hiến Drow Silvermoon và thị tộc Osha mới, hắn cũng đã dùng danh nghĩa Tam Thầm để phát thệ.
Câu nói sau cùng của Iron Axe cũng chính là lời cảnh cáo đối với hắn.
- Tiếp theo chúng ta có thể yên tâm nói về chuyện chính rồi.
Đứa con lai kia làm như chẳng có việc gì vỗ lên bả vai của hắn:
- Một lý do khác khiến ta chọn ngươi là bởi vì ngươi hiểu rõ thành Ironsand như lòng bàn tay. Nghe người bên trong ốc đảo nói, không có chuyện gì trong sa mạc mà ngươi không biết.
- Chỉ là ta ở lại nơi này đủ lâu, chuyện cũ nghe được khá nhiều mà thôi.
Sau khi trải qua một đêm đánh bại con chó giữ nhà và tùy tiện giải quyết thị tộc Ironwhip, Thuram đã trở nên cung kính với Iron Axe, công chúa Osha và thế lực Greyfort phía sau hơn rất nhiều:
- Nhưng nếu là việc mà ta biết, nhất định ta sẽ nói ra một cách tỉ mỉ.
- Tốt lắm, muốn thắng quyết đấu thần thánh thì phải cẩn thận phân tích kẻ địch… Ngươi bắt đầu nói từ dũng sĩ và thần nữ của các thị tộc lớn đi.
Iron Axe gật đầu, nói.