- Đây là… thức tỉnh sao?
Evelyn kinh ngạc nói.
- Tám chín phần mười là thế.
Lily gật đầu, vào lần thức tỉnh đầu tiên, ma lực sẽ hội tụ vào cơ thể, tương đương với một lần phản phệ, đau đớn hoàn toàn không phải là thứ mà nỗi đau rách da đầu có thể so được. Rất nhiều phù thủy thường sẽ vô thức thi triển năng lực vào thời điểm này, cũng chính là thời điểm dễ bị bại lộ nhất. Nếu là vào hai hay ba năm trước, kết cục của người thức tỉnh ở trước mặt mọi người gần như chỉ có một con đường chết.
Luồng điện rất nhanh đã biến mất, nhưng sàn nhà của phòng học và lớp tường bên ngoài lại bị luồng điện gây cháy, dấu vết màu da cam dần bốc lửa và tuôn ra khói đặc cuồn cuộn.
Cô gái cố gắng chống đỡ quay trở lại trước mặt người bạn đã sớm bị dọa chết điếng, hét to hai tiếng, tiếp đó chộp lấy cổ tay của nàng nhấc lên, ném đối phương ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Lily thích thú nhướng mày. Phải biết, phản phệ từ lần thức tỉnh đầu tiên mặc dù không đến mức mất mạng, nhưng cũng là trải nghiệm trước giờ chưa từng có, sau khi phản phệ kết thúc thường sẽ khiến toàn thân bất lực, cảm giác suy yếu mồ hôi lạnh túa ra. Có thể khống chế cơ thể trong trạng thái thế này, còn không quên người bạn sau lưng mình. Đây là việc khó có thể làm được đối với một cô gái mười mấy tuổi.
Thế lửa lan ra không nhanh, dù sao phóng điện chỉ gây cháy lửa nhỏ. Đợi đến khi một nửa phía sau phòng học bị ngọn lửa lớn nhấn chìm thì tất cả mọi người đều đã rút lui khỏi tòa nhà dạy học.
Nhìn thấy rõ ràng sự việc, Asha kết thúc hồi tố.
- Tốt lắm, chúng ta lại có thêm một tỷ muội.
Lily mỉm cười, hơn nữa có thể đoán được đối phương chính là một người không tệ, không bàn đến năng lực thế nào, chí ít là lòng dũng cảm và ý chí đều đủ cả. Xem rồi nàng mới cảm thấy không phải tất cả phù thủy đều hỏng bét như Mystery Moon.
Nói đến đây, nàng cố ý nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mystery Moon một chút, rồi phát hiện người nọ đang trưng bộ mặt khiếp sợ, rõ ràng không chú ý nàng đang nói gì.
Ấy… cái đồ ngốc này lại làm sao nữa rồi?
- Chúng ta mau đi nói cho chị Wendy biết đi!
Amy đề nghị:
- Thành Neverwinter lại xuất hiện phù thủy mới rồi!
- Đồng ý.
Evelyn gật đầu:
- Bây giờ chúng ta đến tòa thành liền đi.
Đại khái là Wendy đã biết từ lâu rồi, Lily nhún vai, nhưng nàng không nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao bình thường sau khi kết thúc đi dạo, nàng cũng định về phòng ngủ tiếp tục quan sát mấy con côn trùng be bé kia, vừa lúc cũng tiện đường.
- Mystery Moon?
Vào lúc mọi người đi tới cửa mới phát hiện Mystery Moon còn đang sững sờ đứng nguyên tịa chỗ.
- A… ta đến đây.
Nàng lắc lắc đầu, mất hồn mất vía đuổi theo bước chân của mọi người.
- Ngươi vẫn ổn chứ?
Evelyn sờ đầu nàng.
- Không có gì…
Mystery Moon nhỏ giọng đáp lời, trông như hai người khác nhau so với sự vui vẻ khi đến đây.
Đúng là một cô nàng khó hiểu.
Lily bĩu môi, nắm lấy tay nàng, thuận tiện rót “mẫu trùng” vào cơ thể nàng. Tuy rằng đồ ngốc này không bị cảm lạnh, nhưng… lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao đây.
Một đoàn người ngôi lên thuyền cứu hộ trở về tòa nhà phù thủy, sau khi mồm năm miệng mười báo cáo việc này với Wendy, quả nhiên đã khiến đối phương dở khóc dở cười trách cứ một trận.
- Còn cần đến các ngươi đi tìm chân tướng nữa à? Khi Sylvia còn đang ở trong thành bảo đã phát hiện ra phản ứng ma lực ở khu học viện, sang đó hỏi một chút đã biết tất cả mọi chuyện.
Wendy vươn tay gõ lên trán mỗi người một cái.
- Lén lút đi qua đường ranh giới, tự tiện tiến vào nơi tiềm ẩn nguy hiểm, các ngươi đã tiếp cận thiểm điện đấy. Có phải cũng muốn bị nhốt lại làm ba bộ đề thi tổng hợp không hả?
Vẻ mặt mọi người thay đổi, vội vàng lắc đầu liên tục.
- À, suýt nữa ta quên mất.
Evelyn bỗng nhiên vỗ tay, nói:
- Trước khi ăn cơm tối, ta cần phải đi kiểm tra hàng dự trữ trong quán rượu trước đã…
- Ta, ta cũng có một vấn đề khó cần thỉnh giáo Isabella.
Maggie cúi người chào thật thấp:
- Cáo, cáo lui trước!
- Cả ta nữa.
Vanilla cuống quít chạy theo phía sau nàng.
- Haizzz.
Amy suy nghĩ đắn đo một hồi lâu, từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra cái cớ nào phù hợp, cuối cùng bị Asha trực tiếp ném ra khỏi văn phòng.
Lily thở dài, nếu như Wendy thật sự muốn phát các ngươi, các ngươi cho là mình có thể trốn đi được như thế à? Vả lại ba bộ đề thi chẳng qua mất có một đêm, dùng để củng cố kiến thức từng được học cũng đâu có gì không tốt.
Sau khi ấn đầu Mystery Moon xin lỗi Wendy xong, ngay sau đó nàng cũng quay trở về phòng ngủ.
- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Đóng cửa lại, Lily liếc mắt nhìn về phía bạn cùng phòng đang mang bộ mặt sầu khổ:
- Dáng vẻ này của ngươi không phải đang muốn ta phải quan tâm đến ngươi hay sao?
- Lily…
Mystery Moon nhăn mũi:
- Phù thủy mới biết phóng điện đó!
- Thì sao?
- Điện chính là từ, từ chính là điện, nói cách khác… Ta chính là nàng, nàng chính là ta đó.
Nàng lo lăng nói:
- Lỡ như năng lực của nàng ấy mạnh hơn ta, bệ hạ không cần ta nữa thì phải làm sao bây giờ?
- Phụt!
Lily suýt chút nữa bị sặc nước bọt:
- Sao ngươi lại nói như thế? Xem như năng lực của hai người giống nhau như đúc, bệ hạ cũng sẽ không cố tình không dùng đến một trong hai người đâu.
- Nhưng mà chắc chắn sẽ có tương đối…
- Vậy các ngươi từ đầu đến cuối luôn khác biệt đấy…
Nói đến đây, bỗng dưng Lily sửng sốt, từ đầu đến cuối… luôn khác biệt?
- Khoan đã, khi nãy ngươi nói cái gì chứ?
- Điện chính là từ?
- Sau đó một chút.
- Ơ… nàng chính là ta.
- Hóa ra là thế!
Lily chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng, một mạch suy nghĩ hoàn toàn mới xuất hiện trong lòng. Cuối cùng nàng không quan tâm đến Mystery Moon nữa mà chạy đến trước bàn sách, lấy ra một giọt nước từ bên trong chén nước đọng đặt xuống dưới kính hiển vi, tập trung điều chỉnh tiêu cự.
- Gì mà hóa ra là thế?
Mystery Moon kháng nghị:
- Này, ngươi không thể an ủi ta thêm vài câu sao?
- Đừng làm phiền ta!
Nàng khoát tay:
- Muốn không bị nàng ấy hạ thấp thì từ giờ trở đi nghiêm túc học hành vào. Như thế có lẽ sẽ còn chút hy vọng.
Không sai, tương đối luôn luôn khác, bất kể nàng có vẽ thêm bao nhiêu đồ án côn trùng nhỏ bé, cố gắng hết sức khiến mẫu thể càng giống với mục tiêu càng tốt, mẫu thể cũng không thể nào trở thành mục tiêu được. Bởi vì sự hạn chế về quan sát, nàng không thể nào nhìn thấy được mỗi một chi tiết nhỏ của tiểu trùng, chỉ cần bội số kính hiển vi phóng đại hơn một chút, hoặc là tiểu trùng di chuyển khỏi vị trí, nàng sẽ thông qua việc vê nặn mẫu thể càng khiến nó trở nên khác đi rất nhiều.
Nếu muốn nó chuyển hóa thành một tiểu trùng đặc biệt, cả hai nên là một thể.
Rất nhanh Lily đã tìm được mục tiêu, một trùng thể trong suốt trông như một quả nho đã bị thối. Con côn trùng này vô cùng phổ biến trong nước đọng, cũng là vật so sánh thí nghiệm mà nàng thường chọn.
Nàng chạm nhẹ vào mảnh kính thủy tinh, triệu hồi ra một con mẫu trùng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, khống chế nó đồng hóa hành động mục tiêu, lợi dụng xúc tu tiến gần đến sâu nho, dần chồng chéo thành một lên mục tiêu. Tiếp đó mẫu thể bắt đầu rót vào cơ thể bồ đào trùng, chiếm lấy mỗi một góc trong cơ thể nó, đến tận khi toàn thân nó đều biến thành màu tím nhạt mới thôi.
Mẫu thể chính là tiểu trùng, tiểu trùng cũng chính là mẫu thể.
Khi nàng buông lỏng khống chế, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thể không lập tức biến trở về như ban đầu như bình thường mà vẫn dịch chuyển trong hình thái của bồ đào trùng. Toàn bộ các tiểu trùng xung quanh nó đều chuyển hóa thành dáng vẻ một quả nho bị hư thối, quá trình này rất nhanh đã lan khắp toàn bộ giọt nước.
Sau nửa khắc đồng hồ, Lily cũng không còn tìm thấy một con tiểu trùng nhỏ bé nào trong đám bồ đào trùng nữa.