Lightning trở lại lều trại nơi đóng quân, tháo kính mắt và bao tay ra, hơ hai tay đã bị đông lạnh đến run rẩy lên trên chậu than.
Đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác nóng rực và nhoi nhói rất nhỏ.
Mùa đông rõ ràng đã qua gần nửa tháng rồi, nhưng tuyết lớn không hề có xu thế yếu bớt, ngược lại gần đây lại càng lúc càng lớn. Mỗi lần đi điều tra về nàng đều cảm thấy trên đỉnh đầu ướt sũng, làn da trên mặt cũng phải cần có một lúc mới có thể khôi phục lại tri giác.
Đợi cho hai tay đã dần ấm lại, nàng chuyển sang ngồi lên một ghế dài bên cạnh chậu than, tiếp theo cởi ủng da đã bị nước tuyết làm ướt nhẹp ra, hơ hai chân lên trên ngọn lửa. Có thể nhìn thấy rõ ràng ngay trên tất vải bốc lên một luồng khí trắng, ngón chân lạnh lẽo cũng dần ấm áp. Về phần mùi vị… tiểu cô nương hơi ngượng ngùng hất đầu, đút trong giày lâu như vậy, đương nhiên phải có mùi mồ hôi rồi.
Hiện giờ nàng cuối cùng đã biết được vì sao phụ thân lại sẽ cường điệu, vì sao sau lưng một nhà thám hiểm vĩ đại nên có một đoàn đội vĩ đại đến chống đỡ. Nếu như không có Đệ Nhất Quân chuẩn bị xong chậu than từ trước, thậm chí là nước ấm, nàng vốn không cách nào toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong thăm dò, chỉ nghĩ đến một thân lạnh lẽo trở lại nơi đóng quân, còn phải tự mình nhóm lửa nấu nước, nhiệt tình đối với thám hiểm quả thật là đả kích mang tính hủy diệt.
Nhưng mà chắc cũng chỉ có đội ngũ của Roland bệ hạ mới có thể cung cấp nước ấm nguyên một ngày nơi dã ngoại mà thôi… Lightning nghĩ vậy. Trong chuyện xưa mạo hiểm của phụ thân, giữa mùa đông muốn tắm nước nóng một lần không thể nghi ngờ là một chuyện hết sức khó khăn. Củi gỗ bị ẩm ướt, lá mục bị tuyết bao phủ, cùng với thể lực phải tiêu tốn khi tìm kiếm chúng nó đã trở thành chướng ngại của tắm rửa. Bởi vậy đa phần thành viên của đoàn mạo hiểm chỉ có cơ hội tắm rửa thân thể từ đầu đến chân sau khi kết thúc thám hiểm.
Nhưng đống máy móc mà bệ hạ tạo ra đã hoàn toàn thay đổi tất cả, nơi đóng quân được xây ở chỗ cách bờ sông không xa, nồi hơi trên ba chiếc thuyền xi măng luôn luôn không hề tắt, để cung cấp nước ấm liên tục không ngừng cho toàn bộ nơi đóng quân. Khi nào muốn sử dụng thì chỉ cần xách thùng đi lấy là được.
Trừ chuyện này ra, đồ ăn cũng giống như vậy.
Có một chiếc thuyền xi măng tạo hình độc đáo xử lý đồ ăn cho mọi người, tầng trên cùng của nó lại là một phòng bếp di động, lợi dụng hơi nước của nồi hơi, mỗi ngày đều có thể nấu nướng ra lượng lớn cháo mạch, kết hợp với thịt khô và cá mặn nấu nát, ăn ngon hơn lương khô cứng rắn không biết bao nhiêu lần.
Dựa theo tiêu chuẩn của phụ thân, chỉ sợ đây là đoàn đội hậu cần tốt nhất trên thế giới.
Sau khi sưởi ấm tay chân, Lightning lấy sổ ghi chép của nàng ra, bắt đầu ghi chép lại nội dung thám hiểm ngày hôm nay.
“Ngày mười sáu xuân, đào móc vẫn tiếp tục, thân núi thật dày làm trở ngại năng lực của Sylvia và Maggie, đặc biệt khi đi xuyên qua tầng nham thạch khiến ma lực của Maggie bị tiêu hao thêm lớn, vì bảo đảm an toàn, mỗi lần tìm kiếm nhất định phải chuẩn bị trước đầy đủ ma lực quay về, bởi vậy không có cách nào chui vào quá sâu.”
“Bị khoảng cách hạn chế, Sylvia chỉ có thể đại khái chọn ra một phương hướng, để Fran tiểu thư thử đào móc. Nhân tiện nhắc tới, tuy rằng dáng vẻ của Fran tiểu thư đáng sợ, nhưng tính cách lại thân thiết ngoài ý muốn, sức ăn còn đáng sợ hơn Macy, ta thật sự hy vọng đến một ngày nàng có thể khôi phục lại dáng vẻ vốn có.”
Tính từ một khắc tiến đến dưới chân núi Snow, hiện giờ đã là ngày thám hiểm thứ mười ba. Trước mắt duy nhất có thể khẳng định rằng trong dãy núi thật sự tồn tại một khoảng trống vĩ đại, hơn nữa là do rất nhiều hang động nối tiếp nhau mà thành. Nhưng muốn thuận lợi tìm ra hang động chính có lưu di tích có khả năng tồn tại cũng không dễ dàng, càng miễn bàn đến việc phải mở ra một lối đi rộng rãi có thể cho Đệ Nhất Quân tiến vào.
Ở phương diện này nàng và Macy đều không thể giúp gì được cho mọi người, chỉ có thể phụ trách công việc cảnh giới bên ngoài, hoặc tiến vào hang động vô cùng kỳ quái này, thuyền cứu hộ thăm dò ma lực không dễ dàng vượt qua rãnh sâu với thân núi đứt gãy.
So với tìm kiếm bí ẩn của di tích, tìm kiếm một con đường chính xác thông đến mục đích vĩnh viễn tốn thời gian nhất, cũng là công việc tiêu tốn tinh lực nhất.
Giống như phụ thân đã nói, nhà thám hiểm luôn phải ở trên đường.
Tiểu cô nương phà hai hơi nóng vào trong lòng bàn tay, sau đó lại viết tiếp.
“Cuối cùng là nhà thám hiểm Greyfort xuất chúng nhất, phát hiện mới của Lightning.”
“Dưới tầng băng trên đỉnh núi Great Snow có một bóng đen to dài đang hoạt động, nhìn giống như một con cá vĩ đại, cũng không biết nó đã sống bao nhiêu năm rồi mới có thể lớn chừng đó, có lẽ hương vị rất ngon. Đáng tiếc Anna không tới, chúng ta không có cách nào mở tầng băng ra câu nó lên, móng vuốt của Macy chỉ có thể lưu lại vài vết cào trên mặt băng, dùng thuốc nổ trên đỉnh núi là tối kỵ, có lẽ chỉ có chờ đến mùa hè tuyết tan rồi lại nghĩ cách sau thôi.”
Viết đến đây Lightning không khỏi liếm môi, vì thăm dò núi Snow, nàng đã có một thời gian không được ăn cá nướng than rồi. Có lẽ chờ sau khi Macy trở về, hai người có thể thừa dịp màn đêm còn chưa buông xuống, đi vào trong rừng rậm Dodge kiếm một ít thức ăn về? Chỉ cần chuẩn bị một phần cho Wendy tỷ, chắc nàng sẽ không trách cứ mình đâu nhỉ?
“Mặc khác còn một phát hiện không quan trọng lắm, phía đông rừng rậm Dodge lại xuất hiện hiện tượng tà thú tập kết, nhưng mà tường thành của bệ hạ nhất định có thể ngăn cản chúng nó.”
Ghi chép lại những việc này xong, Lightning nhét sổ da dê vào trong túi da không thấm nước gói kỹ, lại một lần nữa để vào trong ba lô, ghi chép lại nghe thấy nhìn thấy mỗi ngày là một thói quen cần thiết của một nhà thám hiểm. Giống như thuyền trưởng viết nhật ký đi biển vậy, nó không chỉ là chứng minh vinh dự của cá nhân nhà thám hiểm, cũng là bản tiêu chí chỉ dẫn kẻ đến sau. Khi chủ nhân vô ý gặp nạn, nhà thám hiểm khác đều có thể căn cứ vào nhật ký mà phân tích nguyên nhân, từ đó tránh cho lại đi lên trên con đường tương tự.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Vén mành vải lều trại lên chính là Wendy.
- Mấy nàng Akesha đã trở lại.
Giọng của nàng hơi sốt ruột:
- Trong hang động xảy ra ngoài ý muốn, không thấy Fran đâu nữa!
- Cái gì?
Lightning kinh ngạc đứng lên:
- Không thấy nữa?
…
Khi phù thủy ở nơi đóng quân đến chỗ cuối cùng dưới đường hầm nơi trùng thân mềm cắn nuốt lưu lại, binh lính Đệ Nhất Quân đã dựng lên đống lửa và trạm gác, Akesha đang tranh chấp gì đó với nhóm phù thủy Taquila.
Lightning thò đầu nhìn lại, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, xuất hiện trước mặt nàng chính là một hố sâu không đáy, trên không thấy đỉnh, dưới không thấy đáy, chỉ có thể nghe thấy được trên đỉnh đầu có tiếng nước chảy không ngừng truyền đến.
Đường hầm bên cạnh sụp xuống một mảng, nàng lấy ma thạch phát sáng cúi người xuống, phát hiện trong khe còn lưu lại rất nhiều dịch nhờn trơn trượt.
- Fran tiểu thư ngã từ nơi này xuống sao?
- Trước mắt xem ra dường như là vậy… Sylvia tìm đúng phương hướng rồi, đáng tiếc vận khí của Fran không tốt.
Trả lời nàng chính là Edith:
- Nàng làm thông được con đường hầm lớn đi tới trước, nhưng lại bởi vì vách hầm bất ngờ đổ xuống mà bị ngã xuống đáy động.
- Dường như?
Lightning chú ý tới từ đối phương dùng.
- Lúc đó Sylvia với Maggie đang tìm kiếm ở một bên khác, một người vừa đúng có thể quan sát được vị trí của Fran dựa theo nàng nói, nhưng phản ứng ma lực của đối phương lại đột nhiên biến mất trong tầm nhìn.
Edith nhún nhún vai:
- Ta không biết năng lực của các ngươi hoạt động như thế nào, nhưng mà đôi mắt ma lực của Sylvia tiểu thư mới có thể quan sát được cảnh tượng đến nơi cực xa đúng không? Mà khi các nàng đuổi tới nơi này, lại không nhìn thấy dưới đáy động có cái gì.
- Không… nhìn thấy?
Tiểu cô nương ngẩn người.
- Không nhìn thấy mặt đất, cũng không nhìn thấy trùng thân mềm cắn nuốt.
Edith buông tay nói:
- Hoặc là động này sâu đến không thể tưởng tượng được, vượt ra khỏi phạm vi quan sát của đôi mắt ma lực, hoặc là có thứ gì đó đang quấy nhiễu quan sát của nàng, cho dù đáp án là như thế nào thì đều không thể tính là tin tức tốt.
Nàng dừng lại một chút, nhìn về phía đám phù thủy còn đang tranh chấp:
- Mà các nàng đang tranh cãi là có cần lập tức đi xuống cứu viện Fran không.