Gần như đồng thời, toàn bộ “lớp da” cũng co lại, một con bò sát chui ra khỏi vách đá, kéo theo túi da đang không ngừng rỉ chất nhờn nhanh chóng bò lên đỉnh hang.
Nhưng động tác của Nightingale nhanh hơn hẳn.
Nàng đột ngột xuất hiện từ trong sương mù, treo ngược mình trên đỉnh hang động như thể đang đi trên mặt đất, chặn trước mặt con bò sát- trước khi nàng rơi xuống, một con dao găm màu bạc đã xuyên qua đỉnh đầu của nó, giết chết nó ngay trên bức tường đá.
Sau khi con trùng vùng vẫy một lúc, cả sáu bàn chân nhỏ dài đều rơi xuống, không còn chút sức sống.
Lúc này Lightning mới nhận ra rằng cái gọi là “quả trứng” này không là gì ngoài phần thân của loài bò sát, chỉ có điều trước đó đầu và chân của nó đã được chôn trong đá, cứ thế được che lại bởi phần bụng nhô lên rất lớn đó.
Kích thước của loài trùng này hoàn toàn không cân xứng, nửa phần trước trông giống như một con kiến phóng to, độ dài không quá nửa mét; nhưng nửa phần sau, tức là phần “da” bao bọc lấy cuồng ma, gần như có thể chứa được ba thùng rượu lớn, cho dù chất nhầy đã tràn ra hơn phân nửa, toàn bộ phần bụng đều xẹp xuống, nhưng diện tích khi trải ra vẫn lớn đến kinh người.
- Ma quỷ là được sinh ra từ bụng của thứ đồ này sao?
Cô gái nhỏ kinh ngạc hỏi.
- Ta chưa nghe nói về những chuyện như thế này bao giờ.
Agatha ngồi xổm xuống, mượn ánh sáng từ ma thạch mà cẩn thận đánh giá con ma.
- Tên cuồng ma này... đã là một cá thể trưởng thành hoàn toàn. Nhìn vào cánh tay của nó xem, không chỉ có những vết sẹo được khảm bằng ma thạch, độ dày cũng phải lớn hơn một vòng so với những con khác, điều này cho thấy nó đã sử dụng ma lực để ném cây trường mâu không chỉ một lần.
- Nhưng ma thạch đâu?
- Ta không biết, có lẽ đã bị ai đó lấy đi mất rồi.
- Vậy là con trùng này đã làm sao?
Elena không kiên nhẫn hỏi.
- Nó nuốt chửng ma quỷ vào bụng, sau đó treo nó lên tường để tiêu hóa thức ăn, rồi tình cờ gặp phải chúng ta- ma thạch lại đang bị thất lạc trong trận chiến, hoặc là đã bị tiêu hóa trực tiếp rồi, nói thế có hợp lý không? Đừng quan tâm về con trùng kinh tởm này nữa, tìm thấy Fran mới là điều cấp thiết nhất.
Nuốt nó vào bụng? Lightning oán thầm từ tận đáy lòng, miệng nó muốn nuốt một người trưởng thành đã đủ mệt rồi, huống gì một con cuồng ma vạm vỡ cao gần ba mét.
- Có chút kỳ lạ…
Giọng nói Nightingale đột nhiên vang lên từ trong hư không
- Rõ ràng là nó đã chết rồi, tại sao bây giờ ma lực mới bắt đầu tiêu tán?
- Cái gì?
Agatha sửng sốt.
- Ý của ngươi là con cuồng ma này?
- Đúng vậy, ma lực của nó rất yếu, giống như một làn sương vậy, khi nó lan ra từ bụng của con trùng ta mới chú ý đến. Nhưng quả thực lúc đó nó đã không có khả năng sống rồi- từ mức độ thối rữa của da, ít nhất cũng đã được hai, ba ngày.
Nightingale nghi ngờ nói:
- Ma lực không phải là không thể tập trung trên sinh vật đã chết sao?
- Nếu như ngươi không nhìn nhầm, quả thực là rất lạ…
Zoe gật đầu, dùng sức cắm thanh trường kiếm trên tay vào bức tường đá.
- Có lẽ chúng ta nên mang hai cái xác này về và nghiên cứu chúng, cứ để lại dấu hiệu trước đã, để dựng trại xong rồi hẵng quay lại thu dọn bọn chúng.
Tuy nhiên, cả nhóm chưa đi bao xa đã liên tiếp bắt gặp mấy “quả trứng trùng”, không phải tất cả đều được chôn trên vách hang mà một số nằm ngay bên bờ sông hoặc giữa những cây nấm.
Lần này, mọi người đã có kinh nghiệm, đòn nào cũng đánh vào trọng điểm, đầu con trùng vùi trong đất lần lượt bị chém đứt lìa. Bụng của con trùng bị khoét ra, trong đó ngoài những con cuồng ma ra, còn phát hiện thêm xác của con quỷ đáng sợ và con người.
Điều này làm cho sắc mặt của những phù thủy trở nên tệ hại.
Ở khu vực biên giới không hề có nơi định cư của con người, bọn chúng sao có thể bắt được những con mồi này?
Hay là nhân lúc thần không biết quỷ không hay, kẻ địch đã đem xúc tu vào khu vực của thành Neverwinter?
Vào lúc này, Nightingale đột nhiên đưa ra một cảnh báo.
- Phía trước có phản ứng ma lực! Chờ đã, không đúng... đó là Fran?
- Ở đâu?
Elena không lao tới ngay lập tức, mà tách ra khỏi những phù thủy thần phạt khác, cầm kiếm và đề phòng xung quanh.
Lightning biết rằng trong thế giới sương mù chỉ tồn tại hai màu đen trắng, hầu hết các vật thể đều được tạo thành bởi những đường nét trực quan mà méo mó, duy chỉ có ma lực sở hữu màu sắc rõ ràng, vì vậy nền đất u ám không hề ảnh hưởng gì tới Nightingale.
- Hai trăm mét phía trước bên trái... khoảng bốn trăm bước- nàng ấy dường như bị vướng vào thứ gì đó.
Giọng nàng xa dần, dưới tạp âm của tiếng nước trở nên mơ hồ không rõ.
- Ta không thể nhìn thấy xung quanh, ta sẽ đi trước... đợi đã...
Không lâu sau, có hai tiếng súng liên tiếp vang lên...
“Pằng, pằng!”
Tiếng nổ vang của súng hỏa mai ở dưới đáy hang đặc biệt vang dội, các phù thủy thần phạt nhìn nhau, giữ nguyên đội hình tiếp tục tiến về phía trước, còn Lightning thì bước nhanh hơn một bước, lướt qua đỉnh đầu mọi người, bay thẳng về vị trí phát ra tiếng súng, đồng thời cầm chắc cây thương Chuyển Luân trong tay.
May mắn thay, điều nàng ấy lo lắng không hề xảy ra, Nightingale nhanh chóng nâng ma thạch phát quang lên để dẫn đường cho mọi người.
Dưới chân của người phía sau, có hai con quái vật với móng vuốt phía trước giống như lưỡi liềm đang nằm đó, trên đầu của chúng có một lỗ lớn bị nổ tung, dòng máu màu xanh chảy tràn ra đất.
- Đây có phải là tà thú mà ngươi nói có thể ẩn thân không?
Lightning lơ lửng giữa không trung lên tiếng hỏi.
- Hừm, nhưng kỹ xảo có cao minh đến đâu cũng không thể qua được mắt ta.
Nightingale tự mãn lắp khẩu súng lục vào thắt lưng, vỗ vỗ Fran đang bị trói chặt ở bên cạnh.
- Ta nói đúng chứ?
Fran ngọ nguậy hai lần, phát ra những tiếng nói không gãy gọn, như thể ai đó đã bịt miệng nàng.
Lúc này, cô gái nhỏ mới để ý rằng hai bên của vật dẫn Nhuyễn Trùng quấn đầy một lớp keo trắng, giúp cố định nó tại chỗ một cách chắc chắn, thậm chí cả cái miệng khổng lồ cũng bị chặn lại. Ngoài ra, thân hình rắn chắc của nàng cũng chi chít những vết sẹo, rõ ràng cú ngã từ hố sâu không hề nhẹ.
Hơn nữa điều khiến nàng ngạc nhiên là con trùng lớn như Fran không chỉ có một con, ngay bên cạnh nàng vẫn còn hai con nhuyễn trùng nuốt chửng khác đang nằm im lìm, trông giống như đang ngủ.
- Đây là…
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Lightning, nàng hạ người xuống, dạt đi lớp rêu trên mặt đất, một phiến đá lốm đốm xuất hiện trước mặt nàng.
- Ồ?
Nightingale huýt sáo.
- Được lắm, xem ra chúng ta tìm được rồi...
- Di tích núi tuyết trong truyền thuyết!
Nàng kích động nói.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này những người khác mới chậm rãi đến nơi, để không kéo giãn đội hình quá xa, phù thủy thần phạt vẫn luôn duy trì một tốc độ, người đi đầu luôn là Elena, điều này khiến cách nhìn của Lightning đối với nàng ấy có chút thay đổi.
- Bọn ta tìm được Fran rồi, còn có hai con quái vật khác dường như muốn ăn thịt nàng ấy.
Nightingale giải thích ngắn gọn.
- Nàng ấy không có gì đáng ngại, chỉ là bị trói nên không thể di chuyển được. Nơi đây đã là một phần của tàn tích dưới lòng đất, kẻ thù có thể đang ở gần đây, chúng ta cứu nàng ấy xong phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước hết hãy gọi đệ nhất quân qua đây rồi hẵng nói.
Elena gật đầu, rút thanh trọng kiếm từ sau lưng ra, thành thạo cắt bỏ những thứ sền sệt cực kỳ đàn hồi đó- khi miệng Fran đang giành lấy tự do, mọi người đều nghe thấy nàng ấy gầm gừ.
- Đừng ngẩng đầu nhìn lên trên!
Tuy nhiên, sau khi Lightning nghe thấy câu này, đã vô thức ngẩng đầu lên.
Đỉnh đầu tối đen như mực, thoạt nhìn thì chẳng có gì cả- hầm ngầm ở đây lại mở rộng lên phía trên, tạo thành một khoảng trống khổng lồ giống như mái vòm của đại điện, ma thạch phát quang chỉ có thể chiếu sáng mặt đất giữa xung quanh các tấc vuông, hoàn toàn không nhìn thấy những đường nét trên đỉnh đầu. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nàng bắt đầu cảm thấy lông tơ đều dựng đứng hẳn lên.
Một con mắt đỏ tươi xuất hiện trong bóng tối, sau đó là con mắt thứ hai, thứ ba...
Nàng hoàn toàn không thể đếm được có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình cùng một lúc, hàng ngàn vạn con mắt giống như hàng ngàn vạn vì sao, ngưng tụ thành một cái đĩa màu đỏ cực lớn... Trông giống như một “mặt trăng máu”.