- Vừa nãy ngươi có nghe âm thanh gì không?
Edith nhìn về phía Brian, người sau đang chỉ huy binh lính bố trí lại chỗ thủng phòng tuyến.
- Âm thanh?
Brian ngừng công việc trong tay, mặt nghi ngờ nhìn trái phải trên dưới:
- Không, tiểu thư Edith, ta không nghe được âm thanh gì khác ngoài tiếng nước chảy.
- Thật sao?
Nàng nhíu mày:
- Chẳng lẽ ta nghe lầm sao?
- Đại khái là âm thanh như thế nào?
- Giống như kèn lệnh, khàn khàn… Gần như tiếng nước chảy…
Edith dừng lại một chút:
- Hình như truyền đến từ phía nam.
Đó chính là hướng nhóm phù thuỷ tiến sâu vào thăm dò --- sông ngầm mãnh liệt từ bắc vào nam, biến mất trong hang động tối đen, mặc dù hai bờ sông mọc ra những thực vật kỳ quái phát sáng, nhưng cũng không thể chiếu sáng quá nhiều. Cả thuỷ đạo như lối vào của một vực sâu thăm thẳm, nuốt chửng hết tất cả những gì nàng thấy được.
- Chuyện này… Ta nghĩ có thể là vì chúng ta ở sâu trong Tuyết Sơn, không nhìn thấy bầu trời, thậm chí ánh lửa cũng thiếu hụt nên mới gây ra ảo giác.
Brian lộ ra nụ cười quan tâm:
- Không sao, những người lính đã trải qua chiến trường đều như vậy, ngài cảm thấy khẩn trương cũng là chuyện bình thường, nếu như ngài cảm thấy bất an, đợi lát nữa ngài trở về cửa thông đạo với tiểu thư Maggie là được rồi.
Vẻ mặt quen thuộc, lời nói quen thuộc… Edith không hề ngạc nhiên với những gì doanh trưởng nói, mặc dù giờ khắc này nàng mặc giáp nhẹ và mũ giáp, bên hông treo bội kiếm, nhưng đại đa số người vẫn coi nàng như một người đứng xem do Toà thị chính phái tới, hoặc là nói… Phụ nữ giống như trân châu, giống như danh hiệu của nàng, xinh đẹp mà dễ vỡ. Cũng chính vì vậy, quan tâm và lấy lòng dọc đường lộ ra vẻ hết sức bình thường.
Chỉ là bọn họ đều không hiểu, trai lớn sản xuất trân châu ở Bắc Địa, tất cả đều là ngâm từ máu ra.
Máu cá, máu của thuỷ thú,… Thậm chí là máu của ngư dân.
Cho nên chúng nó mới có thể lớn đến như vậy, rồi sinh ra từng viên trân châu mượt mà to như nắm tay.
Từ ban đầu đã quên vẻ ngoài của nàng, thậm chí đối xử với nàng như đối thủ, đại khái cũng chỉ có một mình Roland Winbledon.
- Cảm ơn, nhưng mà ta đợi ở chỗ này sẽ tốt hơn, một mình chạy về, không phải làm mất thể diện Toà thị chính của bệ hạ sao?
Nhưng mà Edith cũng không thể hiện suy nghĩ thật sự trong lòng ra, nàng mỉm cười từ chối khéo đề nghị của Brian, mà nụ cười này làm cho đối phương hơi ngây ngẩn, qua một lúc lâu mới ngại ngùng nghiêng mắt.
- Ta nghĩ bệ hạ và sẽ không để ý chuyện này…
Brian ho khan hai tiếng:
- Nhưng mà ta có chút chuyện không rõ, sao ngài lại muốn đi theo đệ nhất quân đến chỗ nguy hiểm như vậy?
- Vậy thì các ngươi mới tin tưởng ta được.
Edith không hề che dấu nói.
- Là…sao?
- Chắc là ngươi đã nghe qua chuyện Trận chiến thần ý.
Nàng thản nhiên nói:
- Đến lúc đại chiến quyết định vận mệnh, tất nhiên bệ hạ không thể bận tâm đến tất cả các mặt của cuộc chiến, hắn cần đông đảo quan chức hỗ trợ chỉ huy quân đội, mà quân đội cũng cần người của Toà thị chính cung cấp hậu cần và hỗ trợ. Mà tới lúc này, các ngươi sẽ tin tưởng một quan viên sóng vai chiến đấu cùng các ngươi hay là một người ngồi trong phòng làm việc xử lý tài liệu cả ngày?
-…
Mặt Brian lộ vẻ kinh ngạc, giật mình trong chốc lát mới nói:
-Ngài thật sự dám nói những việc này...
Edith dĩ nhiên biết hắn ám chỉ cái gì, cho dù là một đội trưởng tuần tra sinh ra và lớn lên ở thôn làng cũng có thể hiểu được hàm ý của lời nói này. Nói dễ nghe một chút là hỗ trợ chỉ huy, nói khó nghe thì là nhúng tay vào quyền lực, nếu là những lãnh chủ khác, đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ, đặc biệt là những kỵ sĩ bên người, phải do chính mình khống chế mới được.
Nhưng bây giờ quân số của đệ nhất quân đã đột phá năm ngàn, cách làm của đoàn kỵ sĩ hiển nhiên quá mức lạc hậu --- Trên thực tế bệ hạ thành lập Bộ tham mưu chính là một tổ chức xen vào giữa Toàn thị chính và quân đội, cuối cùng quyền lực vẫn rơi vào tay hắn, mà quyền chỉ huy phía dưới cũng khuếch tán rộng hơn. Chính vì biết rõ suy nghĩ của Roland Winbledon, Edith mới dám nói ra những câu nói này. Nàng không có dự định gia nhập Bộ Tham mưu, chỉ là muốn khuếch đại sức ảnh hưởng của mình lớn nhất có thể mà thôi.
- Nếu như là những quốc vương khác, tất nhiên ta không dám, nhưng Roland bệ hạ thì khác…
Nàng cười nói:
- Ngươi phải biết rằng ngay cả chuyện quan viên phòng thị chính sau khi tham dự tiền tuyến mới có tư cách thăng cấp cũng là ta nói ra, nếu đã nói như vậy trước mặt mọi người, dù sao ta cũng phải làm gương chứ.
- Bệ hạ đồng ý sao?
- Không, chỉ có thể nói là không phải đối mà thôi.
- Vậy không khác gì đồng ý mà?
Brian không hiểu nói.
- Chính trị không thể hiểu như vậy
Edith buông tay:
- Thậm chí lời hứa trót lưỡi cũng không nhất thiết phải giữ lời cho đến khi nó trở thành một điều lệ, huống chi là im miệng không nói lời nào.
- Thì ra là như vậy…
Hoả Thương doanh trưởng không khỏi cảm thán:
- Chính trị thật phức tạp.
- Nói không sai.
Ngoài ra, chuyến đi này cũng có mục đích tiến thêm một bước về phù thuỷ, hiểu rõ năng lực và tính cách của các nàng, sống chung với các nàng.
Không thể nghi ngờ bệ hạ đã trút lượng lớn tinh lực trên thân phù thuỷ, và việc xây dựng thành Neverwinter cũng không thể tách rời phù thuỷ, muốn đi tới đỉnh cao quyền lực thì tất nhiên phải giành được sự ủng hộ của họ.
Xem tình hình trước mắt, kế hoạch đang được tiến hành vô cùng thuận lợi, có thể là do nàng cũng là phái nữ, lúc tiếp xúc với phù thuỷ sẽ không bị bài xích, điều này lại trở thành chướng ngại đối với Barov.
- Nhóm tiếp theo tới là phù thuỷ thần phạt sao?
Edith đổi đề tài.
- Ừ, chắc thế, tiểu thư Maggie chỉ có thể vận chuyển năm sáu người, muốn thành lập trạm canh gác chí ít còn phải chạy lên chừng mười lần.
Brian cũng phối hợp trả lời,
- Đúng rồi, ngài cảm thấy cỗ súng máy đệ nhị đặt đâu thì hợp lí?
- Địa thế tương đối cao… Ừ, ta nhớ hình như phía sau có khối nham thạch rất hợp…
Lúc nàng xoay người đánh giá hang động phía sau, một gốc thực vật phát sáng dường như trở nên vặn vẹo, tựa có đồ vật gì đó phá vỡ sự ổn định của không khí, cảnh tượng trở nên mơ hồ.
Thứ gì?
Nàng còn không kịp nhắc nhở binh lính đệ nhất quân trước mặt mình, không khí lần nữa kịch liệt vặn vẹo, mà lần này gợn sóng xuất hiện ở phía sau thành viên tổ súng máy.
Một âm thanh nhỏ vang lên, đầu một binh lính lăn từ trên cổ xuống, nụ cười vẫn còn đọng lại trên mặt.
- Địch tập kích!
Lúc này Edith mới hô lên:
- Không thể nhìn thấy kẻ địch!
Gần như là trong nháy mắt vừa dứt lời, lại có hai binh lính bị xuyên thủng ngực, máu tươi phun tung toé, gợn sóng cũng bị lây dính chút đỏ ngầu.
Đối phương không chỉ có một người!
Nàng tâm niệm cấp chuyển, một tay ném cây chuỷ thủ bay đi thẳng hướng tên binh lính đầu tiên ngã xuống, đồng thời rút kiếm đuổi theo – lúc dao găm bị đồ vật vô hình cắn nuốt, trường kiếm của nàng đâm vào gốc rễ gợn sóng từ một góc độ khác.
Edith hiểu rằng, nếu như cứ lùi về phía sau, chỉ biết vây quanh trước sau --- chỗ này chỉ có một chỗ lửa trại, cũng là chỗ dựa duy nhất để phát hiện hướng đi của kẻ địch, nếu như không còn ánh lửa, bọn họ căn bản không có cách nào chống lại loại quái vật gần như tàn hình này, vì vậy tuyệt đối không thể dễ dàng chạy trốn!
Thừa dịp còn có thể xác định chung chung vị trí của kẻ địch, tấn công là cơ hội thắng duy nhất!
Mũi kiếm truyền đến cảm giác mềm mại, giống như đâm vào da thịt rồi, điều này làm cho Edith vui mừng trong lòng.
Nàng không đoán sai, bất kể là người hay là dã thú, bộ phận nối liền thân thể và vũ khí tất nhiên là nhược điểm --- như tay cầm kiếm, gắn liền với móng vuốt, một khi bị thương sẽ mất khả năng tấn công trong thời gian ngắn.
Lúc Edith có ý định lui về, một luồng gió lạnh quét tới hướng nàng, tốc độ cực nhanh thậm làm cho nàng cảm nhận được gió lạnh đập vào mặt.
Quái lạ, người này có hai món vũ khí sao?
Kinh nghiệm nhiều năm đánh giết làm cho nàng theo bản năng buông lỏng tay phải cầm kiếm, đồng thời lăn một vòng trên mặt đất, tựa như có đồ vật gì đó bay sát qua ót nàng, một đầu tóc dài lập tức bay ra, giống như cách hoa tàn lụi tràn ra, rơi rụng khắp nơi.
Nàng chẳng quan tâm bò dậy, bay thẳng đến chỗ Brian hô lớn:
- Nhanh, nổ súng về hướng của ta!