Giờ phút này, nhóm binh lính cũng đã phản ứng lại. Dưới tình huống không kịp thay nòng súng khác cho súng máy, bọn họ trực tiếp gỡ súng trường ổ xoay sau lưng ra bắt đầu nổ súng xạ kích.
Trong khoảng cách mười bước, kiếm dài cắm trên người quái vật đã trở thành bia ngắm tốt nhất, súng ổ xoay dường như không thể nào bắn nhầm được. Tất cả quan binh, kể cả Brian đều dùng hết tất cả số đạn, mưa đàn dày đặc lướt qua đỉnh đầu Edith, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng vèo vèo khi đầu đạn xé rách không khí.
Nàng quay đầu, không khí trở nên đọng lại, một con quái vật xuất hiện từ trong hư không. Khi nó đứng thẳng phải cao tới gần sáu thước, còn cao hơn một nửa so với người bình thường. Ngoại trừ có một đôi chi trước sắc bén như liêm đao, bụng nó còn mọc bảy, tám cái chân phụ. Cả cơ thể được bao phủ bởi một lớp giáp xác màu nâu xám, nhìn qua làm người sởn tóc gáy. May mà bộ giáp kia cũng không thể cản được súng ống bắn ở cự li gần. Phần đầu thon dài giống như châu chấu của nó bị bắn hở một lỗ thủng to bằng nắm tay. Sau khi run rẩy hai cái thì cả cơ thể đổ máu ngã xuống mặt đất.
- Tránh hết ra!
Đằng sau Edith đột nhiên truyền tới một tiếng hét to.
Một thanh kiếm nặng vung tới theo tiếng hét, lực đạo to lớn đến nỗi phát ra âm thanh vù vù hồn hậu. Thân kiếm lập tức đập thẳng xuống trước mặt trận của khẩu đội súng máy đầu tiên, đâm bay hai con quái vật ra ngoài, gợn sóng vô hình cũng theo đó mà biến mất.
Tiếp đó, vài tên phù thủy thần phạt lại lướt qua bên cạnh nàng, giơ kiếm chém ngang làm quái vật chưa kịp bò dậy đã bị chém thành hai nửa.
- Viện quân tới rồi.
Edith nhận ra điểm này lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Số lượng kẻ địch cũng không nhiều, lại không còn ưu thể ẩn hình nên đã nhanh chóng bị võ sĩ siêu phàm xông lên chém rơi rớt tan tác.
Hơn nữa, nàng còn chú ý tới một điểm, khi quái vật tới gần phù thủy thần phạt thì sẽ thể hiện ra một loại hình thái quỷ dị. Ví dụ như một nửa trốn trong hư vô còn một nửa lại bị ép hiện nguyên hình, dường như năng lực ẩn nấp hành tung mất đi hiệu lực vậy.
- Ngươi không sao chứ?
Maggie nâng Edith dậy.
Chúng ta thấy kẻ địch ở vách đá, tiếc là vẫn chậm một bước.
- Lợi dụng ma thạch nhiều màu à?
- Không sai.
Một nam tử cao to khác đi tới trước mặt nàng.
- Cứ giao nơi này cho chúng tôi, vũ khí của phàm nhân không am hiểu ứng phó với loại tình huống này. Ngươi thông báo cho người bên trên một tiếng, thuận tiện lại dẫn một ít phù thủy thần phạt xuống dưới.
Edith nhớ hình như tên của nàng là Betty.
- Các ngươi có thể phá hư nguỵ trang của đối phương sao?
- Kỹ xảo cùng loại với đá thần phạt thôi.
Nam tử nhún vai.
- Theo tình hình hiện giờ, chỉ có thể làm kẻ địch không thể ẩn hình trong một thời gian ngắn mà thôi.
- Nhưng bọn họ cũng mang theo đá thần phạt, vì sao lại không nhìn thấy kẻ địch…
Brian nhìn ba thi thể của binh lính trên mặt đất rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chuyện này cũng không kỳ quái.
Betty bình tĩnh trả lời.
- Ánh sáng, khoảng cách và lực chú ý đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả quan sát được. Phạm vi ảnh hưởng của đá thần phẩm chất bình thường cũng chỉ khoảng một, hai bước, thời gian kẻ địch bại lộ cũng chỉ trong chớp mắt. Dưới hoàn cảnh tối tăm như thế, không nhìn thấy cũng là bình thường.
Edith không nhịn được mà thở dài, đúng vậy, vừa rồi chú ý tới thân hình của quái vật liêm đao hiện ra một nửa phần lớn cũng là khi hai bên đang so lực. Thêm chiều dài chi trước và ưu thế đánh lén của kẻ địch, lúc người bình thường phát hiện ra điểm không thích hợp cũng đã muộn rồi. Trừ phi vùi đá thần xuống đất từ trước, nếu không Đệ Nhất Quân thật đúng là không làm được gì loại kẻ địch này.
- Đáng chết!
Brian hung hăng vung nắm đấm.
- Ta hẳn là nên đưa lưới sắt xuống dưới trước!
- Nhanh chóng trở về đi, ta cảm thấy hình như trong động có thể đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Betty lại thúc giục.
- Tiếng quái kêu vừa rồi quả thật giống như kinh động toàn bộ Núi Snow vậy.
- Ngươi cũng nghe thấy à?”
Edith ngạc nhiên hỏi.
- Chúng ta mất đi phần lớn xúc giác, bởi vậy thị giác và thính giác trở nên đặc biệt nhạy cảm…
Đối phương đánh giá nàng vài lần mới mở miệng nói.
- Không ngờ phàm nhân cũng có thể làm được chuyện này.
Quả nhiên, lúc trước không phải là ảo giác của mình… Edith gật đầu rồi gỡ đá thần phạt xuống ném ở cạnh súng máy. Nàng kéo nhóm người Brian vây xung quanh Maggie và cùng chìm xuống dưới lòng đất theo thuyền cứu hộ ma lực, sau đó lại bò lên phía trước dọc theo vách đá. Tiểu đoàn trưởng hỏa thương tuy có hơi không tình nguyện giao chiến trường tuyến đầu cho phù thủy Taquila. Nhưng cuối cùng vẫn tuân theo đại cục, dù gì một khi phù thủy thần phạt và kẻ địch chiến đấu với nhau, bọn họ cũng không thể tuỳ ý nổ súng với đồng minh được.
Người đóng quân ở tháp Blackrock hiển nhiên không biết đáy động xảy ra chiến đấu. Họ vẫn đang không ngừng dùng dây thừng thả lều trại, thần thạch, súng ống đạn dược và những vật tư chuẩn bị chiến đấu khác xuống. Sau khi Brian kêu mọi người dừng lại, hắn cũng không đổi sang thang nâng bằng hơi nước 蒸汽升降台quay về cửa động mà lại làm Maggie tiếp tục đi tới.
Khi mọi người ở đây sắp đến ranh giới của thông đạo trùng thân mềm, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng súng dày đặc, trình độ kịch liệt giống như một cơn bão vậy! Chuyện này cũng có nghĩa là Đệ Nhất Quân trong trạm kiểm soát đã không lưu thủ mà trực tiếp bước vào trạng thái bật hết toàn bộ hoả lực!
Vẻ mặt của đoàn người không khỏi thay đổi, phù thủy lại càng nghẹn đỏ mặt, ra lệnh cho tốc độ bay lên nhanh hơn vài phần.
Sau khi thuyền cứu hộ ma lực lao ra khỏi mặt đất, Edith không nhịn được mà mở to hai mắt.
Chỉ thấy bên trên hang động không ngừng có phần còn lại của chân tay đã bị cụt và nội tạng rơi xuống như đang có một cơn mưa thi thể vậy. Ba đội súng máy xếp thành một hàng xạ kích về phía đỉnh đen như mực dưới sự chỉ huy của Sylvia. Mà súng ổ xoay và tiểu tổ xạ kích chính xác thì chuyên môn đối phó với góc chết trên đỉnh đầu, không cần nhắm chuẩn kẻ địch mà chỉ cần dựng thẳng nòng súng và nổ súng dọc theo thành động là được.
- Kẻ địch là thứ gì?
Brain bắt lấy một binh lính để hỏi.
- Thưa đại nhân, là tà thú!
Binh lính vừa vội vàng nhét đạn vào vừa bẩm báo.
- Một đám tà thú từ phía trên Núi Snow lao xuống!
- Gặp quỷ! Tại sao đột nhiên chúng nó lại tới xem náo nhiệt ngay lúc này!
Nội tâm Edith mãnh liệt xuất hiện một suy nghĩ.
Chẳng lẽ âm thanh vù vù nặng nề kia là dùng để triệu hoán đồng loại?
Nàng từng đọc qua ở quyển sách do bệ hạ sáng tác, trên thế giới này tồn tại một loại âm thanh kỳ lạ mà tai người khó có thể nghe thấy. Nhưng đối với loại sinh vật nào đó lại đặc biệt rõ ràng, thậm chí một số giống loài còn có thể thông qua việc chế tạo loại âm thanh này để giao lưu với đồng loại. Hay là chuyện mà hiện giờ bọn họ gặp phải chính là như vậy?
Nhưng tin tức làm người cảm thấy ngoài ý muốn còn không chỉ có một, ngay khi Brian đang xem xét chiến cuộc, lại có một binh lính chạy vào trong động.
- Đại nhân, tiểu thư Macy phát hiện ra tà thú phía đông rừng rậm Dodge có dấu hiệu hoạt động dị thường. Hình như chúng nó đang tới gần phía tuyết sơn, mà không tiến công vào đông thành như dự đoán lúc trước của ta!
- Cái gì? Chuyện này…
Tiểu đoàn trưởng hỏa thương sững sờ.
- Đại nhân?
Binh lính vội vàng hỏi.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy…
Brian xanh mặt, trong miệng lặp lại mãi một câu, trên trán đã hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.
Người này này vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm, Edith nhíu mày. Là một chỉ huy, bất cứ lúc nào cũng không thể biểu hiện sự mê mang và bất lực ra ngoài, đặc biệt là ở trước mặt cấp dưới.
Nàng ho khan hai tiếng.
- Chuyện này cũng không phức tạp. Đầu tiên, chúng ta phải thu nạp lại Đệ Nhất Quân đang đóng quân ở ngoài Núi Snow, tập trung phòng thủ ở cửa động, như vậy có thể giảm bớt chiều dài trận tuyến trên diện rộng, chỉ cần mấy cỗ súng máy là có thể ngăn chặn tà thú tấn công vào.
Brian nhìn về phía nàng, một lúc lâu sao mới lấy lại tinh thần.
- Nói… Nói cũng đúng.
- Tiếp theo, làm tiểu thư Macy lập tức liên lạc với bệ hạ Roland, xin hắn phái viện quân để ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra. Dù gì đạn dược và lương thực của chúng ta đều dựa vào sự tiếp viện của sông Xích Thủy. Một khi từ bỏ doanh địa cố thủ thông đạo, tất nhiên sẽ không thể chiến đấu trong thời gian dài.
Edith nhanh mà không loạn tiếp tục nói:
- Mặt khác, tà thú không thể bơi qua nên không cần vứt mấy chiếc thuyền xi măng ngoài kia, để lại mười người là đã có thể kiềm chế tà thú, cũng có thể chỉ đường cho nhân viên theo sau.
- Tà thú trên đỉnh động đã có tiểu thư Sylvia phụ trách dùng hoả lực ngăn chặn nên không có vấn đề lớn. Còn về thần thạch phát cho mỗi người có thể tạm thời không cần cầm theo người, mà hãy chôn xung quanh trạm kiểm soát đề phòng đánh lén. Cuối cùng, đừng quên chuyển vận phù thủy Taquila xuống đáy động, Betty còn đang chờ chúng ta tiếp viện. Chỉ có chờ khi nhân số của bọn họ đủ nhiều mới có thể xuất phát về phía đường sông phía nam, tìm về nhóm người tiểu thư Akesha.
Giọng nói vững vàng của nàng làm mọi người xung quanh dần dần bình tĩnh lại.
- Bước này làm càng nhanh càng tốt. Nếu ta đoán không sai, nơi âm thanh kỳ quái này truyền đến mới là mấu chốt để giải quyết vấn đề.
Brian hít sâu một hơi.
- Ta hiểu rồi, cứ làm theo lời người nói đi.