- Ặc… Cảm giác này thật sự quá… Khó chịu.
Akesha bò dọc theo thực quản hẹp hòi ra khỏi bụng của vật dẫn trùng thân mềm, nàng che miệng lại nôn khan vài tiếng.
- Ta cảm thấy giống như bị người ta nhét trong một cái túi đầy dịch nhầy, rồi sau đó bị xách lên đập vào tường mấy chục lần vậy.
- Miêu tả chính xác.
Nightingale dù bận vẫn ung dung thoát khỏi sương mù, nhìn mọi người vì ướt đẫm mà ngượng ngùng nhún vai nói.
- Nếu không phải Fran đâm sụp cửa động, hiện giờ chúng ta đều đã gặp chuyện rồi.
Do năng lực có thể tự do di chuyển dưới hình thái sương mù, nên nàng không phải chui vào trong bụng trùng thân mềm như mọi người, tự nhiên cũng không phải chịu sự ảnh hưởng của va đập và dịch nhầy tanh tưởi, thối rữa.
- Xin lỗi… Có phải do ta dùng sức quá mạnh không?
Fran cẩn thận hỏi, khí vị nồng nặc làm Akesha lại tiếp tục nôn khan.
- Ta lại cảm thấy… Cũng không thối.
Lightning xoa chất lỏng trên tóc để xuống mũi ngửi thử.
- Bị một con bò sát khổng lồ nuốt vào trong bụng lại có thể hoàn chỉnh bò ra ngoài, đây chính là một trải nghiệm xưa nay chưa từng có. Trong nhà thám hiểm hẳn là còn chưa có ai từng có trải nghiệm này.
- Các ngươi cũng đừng không biết đủ.
Elena trợn mắt.
- So với không biết gì thì cảm giác dính nhớp và mùi hôi đó đã đủ làm người hâm mộ rồi.
Lời này làm tất cả phù thủy thần phạt đều nhất trí tán đồng.
- Được rồi… Đừng nói nữa.
Akesha ho khan hai tiếng, giọng nói khàn khàn ngắt lời.
- Vấn đề tiếp theo là bây giờ chúng ta nên làm gì?
Nhớ lại biến cố xảy ra mười lăm phút trước, nhóm phù thuỷ vẫn còn hơi sợ hãi. Cho dù Fran đã cảnh báo từ trước, nhưng chuyện khống chế ánh mắt luôn là cơ thể nhanh hơn ý thức. Đặc biệt là khi âm thanh vù vù quái dị vang lên, không chỉ có một người không cầm lòng được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Ai cũng không nhìn thấy thân thể thật sự của quái vật. Thứ duy nhất mà các nàng có thể nhìn thấy, chính là hàng nghìn, hàng vạn đôi mắt màu đỏ tươi.
Liên tưởng đến tháp đá màu đen bị con sâu nuốt trọn, những đôi mắt rậm rạp, chằng chịt đó hẳn là thuộc về cảnh giới mắt ma chiếm giữ đỉnh tháp. Nhưng điểm khác với mắt ma là diện tích mà nó bao trùm rộng hơn rất nhiều, giống như cơ thể mọc đầy mắt quái bị đập dẹp vậy.
Âm thanh vù vù trôi qua, trong nơi sâu của di tích xuất hiện đông đảo tà thù chủng hỗn hợp tấn công các nàng như ong vỡ tổ. Theo cách nói của Nightingale, hang động chợt sáng lên vô số điểm ánh sáng ma lực. Chúng nó giống như đột nhiên hiện ra, từ vách núi, từ trong nước, từ trong chỗ tối khung đỉnh, từ trong cơ thể của quái vật… Dường như không nơi nào không có mặt. Ánh sáng mãnh liệt hội tụ thành từng dòng chảy tuôn trào, tiếng rít gào ồn ào chói tai đè lên tiếng bọt nước ầm ầm. Toàn bộ Núi Tuyết giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ, bắt đầu tấn công kẻ xâm nhập vào đây khi chưa có sự cho phép của nó.
Ngay trong lúc nguy cấp này, Fran làm ra chuyện mấu chốt có tính quyết định.
Nàng nuốt tất cả mọi người trong bụng chỉ trừ Nightingale rồi sau đó xoay người bò vào trong hang động. Khi toàn bộ cơ thể đều đã ở trong núi đá, tà thú cũng đã đuổi tới và điên cuồng cắn xé đuôi nàng. Cho dù có Nightingale yểm hộ, cũng không thể xua đuổi được nhiều kẻ địch như vậy.
Sau khi Fran chịu đau tiếp tục bò thêm được mười mấy mét, nàng mới dùng sức quay cuồng cơ thể khổng lồ đè tất cả tà thú đuổi theo thành bánh nhân thịt. Tiếp đó, nàng nhấc đuôi lên quất mạnh vào đỉnh động làm nham thổ phía trên sụp xuống dưới, lấp kín cửa động, mới có thể thoát khỏi sự truy bắt của kẻ địch.
Còn phù thuỷ ẩn thân trong bụng nàng lại trải qua mười lăm phút cực kỳ khó quên. Chỉ chấn động do quay cuồng và đập vào vách đá cũng đã đủ làm các nàng phun đến nỗi nghiêng trời lệch đất. Càng đừng nói tới khoảng cách giữa khoang lưu trữ với khoang tiêu hoá của vật dẫn trùng thân mềm cũng không xa, mùi thức ăn thối rữa làm người không thể thở nổi.
Điều may mắn là cuối cùng mọi người đều bình yên vô sự.
- Đầu tiên, chúng ta phải tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Elena nhìn về phía Fran.
- Sao ngươi lại bị nhốt ở đây?
- Chắc là do nước chảy, trong chớp mắt khi ta vừa xuyên qua thông đạo, tầng nham thạch dưới thân bỗng nhiên sụp đổ, căn bản không kịp phản ứng đã ngã xuống giữa không trung. Sau đó không biết đâm vào thứ gì rồi trực tiếp bất tỉnh.
Fran mệt mỏi trả lời.
- Chờ tới khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang bị mười mấy con sâu ẩn hình nâng vào trong động, tiếp đó là bị ném tới nơi này.
- Thì ra là thế… Chúng nó coi ngươi như vật dẫn trống.
Elena nhướng mày.
- Ngươi còn khá may mắn đó.
- Không bị ăn luôn cũng coi như đáng mừng.
Fran lẩm bẩm.
- Tiếc là khi ta định lén chạy trốn thì không cẩn thận nhìn lên trên đỉnh động.
- Thật sự là cảnh giới ma nhãn à?
Akesha trầm giọng hỏi.
- Ta không biết, trong chớp mắt khi ta nhìn thấy nó, nó cũng nhìn thấy ta, nhưng con quái vật đó còn to hơn ma nhãn rất nhiều.
Trùng thân mềm thở dài, một cơn gió tanh lập tức phả về phía mọi người.
- Á, xin lỗi… Nhóm người Ái Liên Na không ngửi thấy mùi nên bình thường ta không chú ý đến điểm này…
- Khụ khụ, không sao.
Phù thuỷ băng ngừng thở một lúc lâu.
- Ngươi nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nó không?
- Sau khi ta bị trói lại, nó từng rơi xuống một lúc, ngâm ngay trong cái hồ trong hang động này này…
Fran dừng một lúc giống như đang tìm từ.
- Ta không biết miêu tả dáng vẻ của nó như thế nào. Con quái vật đó nhìn giống như một viên nội tạng hình tròn bị đè bẹp vậy, phía trên còn chồng thêm một tầng thân thể mắt ma. Hai chúng nó cũng không hoà hợp thành một thể, quả thật giống như bị khâu lại với nhau vậy. Ta còn nhìn thấy rất nhiều xúc tu mấp máy giữa hai bên, cũng không biết cuối cùng chúng nó là một con sâu sống, hay là một bộ phận của con quái vật đó. Chẳng qua nội tạng bên dưới khổng lồ hơn mắt ma rất nhiều. Cho dù là địa ngục cụ thú cũng không thể so sánh với nó.
- Chẳng lẽ nó đang hấp thu ma quỷ?
Nightingale nhíu mày nói:
- Thứ này đã không thể xem như là tà thú chủng hỗn hợp đơn thuần rồi đúng không?
- Chuyện nó đến tột cùng là thứ gì có thể đặt sang một bên trước. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Elena vỗ cái miệng rộng của Fran.
- Lần sau gặp loại chuyện này phải nhớ kêu chú ý trước rồi mới nói nội dung, hiểu chưa?
- Ưm…
Người sau chán nản trả lời.
- Còn có thể di chuyển được không?
- Không có sức…
Fran lắc đầu.
- Ta cần phải ăn mới có thể tiếp tục điều khiển khối vật dẫn này, thời gian bị nhốt ở đây làm ta đã tiêu hao hết tất cả đồ ăn trong bụng rồi.
- Chúng ta tập hợp tất cả lương khô lại với nhau có đủ không?
Lightning hỏi.
- Chắc là không đủ cho nàng bò khoảng một trăm bước.
Elena hít một hơi thật sâu.
- Hiện giờ chỉ có thể chờ viện quân tới hoặc là mạo hiểm phá vây.
- Ở đây chờ đợi cũng là một loại mạo hiểm.
Akesha bình tĩnh nói.
- Không gian ở đây quá nhỏ hẹp, chưa tới một ngày chúng ta cũng đã bị ngạt chết trong cái động này rồi. Cho dù Sylvia xác định được vị trí của chúng ta, quân đội cũng phải đánh tan những tà thú đó trước rồi mới có thể cứu chúng ta được.
Nàng dừng một lát rồi nói.
- Hơn nữa, đừng quên là kẻ thù cũng có vật dẫn trùng thân mềm cắn nuốt.
- Nhưng bây giờ lao ra rất có thể bị đàn thú nuốt trọn.
Khuôn mặt của phù thuỷ thần phạt lộ ra sự chần chờ.
- Còn nữa, Fran phải làm sao? Nàng không thể rút lui với chúng ta, nếu ở lại đây, bị kẻ địch phát hiện thì ngay cả cơ hội chống cự cũng không có.
- Tóm lại… Để ta đi ra bên ngoài thăm dò tình huống trước đã.
Nightingale xoay người, giống như không muốn tham dự vào hai lựa chọn khó khăn này.
- Nếu các ngươi có thể đi thì không cần lo cho ta.
Fran đột nhiên mở miệng.
- Phủ thuỷ Taquila chưa bao giờ sợ hy sinh, cho dù ta biến thành dáng vẻ này, vẫn vĩnh viễn là một phần cua Taquila. Đúng rồi, trong bụng ta còn vài thứ, có lẽ có thể giúp các ngươi.
Nói xong, nàng ngọ nguậy cơ thể, chậm rãi phun ra mấy cái hòm sắt dính nhớp từ trong miệng.
- Đây là…
- Vật dụng đóng quân mà Đệ Nhất Quân bảo ta mang theo.
Fran thở hổn hển nói.
- Bọn họ nói mấy thứ này quá nặng, không tiện khuân vác nên ta đều nuốt vào bụng.
Akesha mở lần lượt từng cái hòm sắt ra, chỉ thấy bên trong có thuổng sắt, cái xẻng, lưới sắt và những vật dụng làm đất khác. Khi đi tới cái hòm cuối cùng, nàng không khỏi ngơ ngẩn.
Cái hòm sắt này không to nhưng lại có vẻ đặc biệt nặng. Bên trong ngoài nhét đầy rơm dùng để phòng chấn động, thì còn xếp hơn mười cái hộp gỗ một cách chỉnh tề, bên trên hộp viết “Xưởng hóa chất thứ hai, lô sản phẩm thứ sáu mươi tư, đủ tư cách”.
Nếu nàng không nhớ nhầm thì phần lớn khí ni tơ phân giải ra ngoài đều được đưa đến nhà xưởng này.
Thứ này vậy mà lại là một rương thuốc nổ.