Cùng với tiếng còi hơi trầm thấp, The Roland ngừng ở bên bến tàu một cách vững vàng. Có lẽ là vì con thuyền được mệnh danh từ tên của đại tù trưởng, nên khi Lorgar đi xuống cầu tàu thì phát hiện đám người đi tới đi lui trên bến tàu đều không hẹn mà cùng mà dừng bước, giơ lên tay phải hướng về phía thuyền lớn.
Mà binh lính của Đệ Nhất Quân ở trên thuyền cũng làm ra động tác y như vậy để chào lại mọi người.
Đó chắc là một loại lễ tiết đặc biệt.
Nhưng lễ tiết này khác với những lễ tiết nàng gặp qua, hình như hai bên đều không có cảnh người vế dưới, dù là hành lễ hay nhận lễ thì đều là ngang nhau… Điều này làm nàng thấy có hơi khó hiểu. Nếu địa vị của song phương giống nhau thì sao phải hành lễ? Theo nàng thấy, lễ quỳ lạy cũng được, lễ nắm tay cũng thế, ắt sẽ có một bên là người nhận lễ, như thế thì mới thể hiện được ý kính trọng và phục tùng.
Hơn nữa nàng còn chú ý tới, ngay cả những đứa trẻ chơi đùa ở bên cạnh bến tàu cũng ở tư thế giống y chang vậy, đã thế còn ưỡn cao ngực nữa chứ. Ở trong quá trình này, không có một ai tỏ ra hèn mọn lại không cam lòng, mỗi một ánh mắt của người ở đây đều tràn đầy niềm vui sướng và sức sống. Dường như bọn họ đã hoàn thành một lần câu thông khó nói lên lời nhờ vào lễ tiết ấy.
- Đây là chào theo nghi thức quân đội,
Ashes chủ động nói,
- Lúc ban đầu ta cũng không hiểu vì sao bọn họ lại làm vậy, ta còn tưởng là Roland Winbledon cưỡng chế yêu cầu dân trong thuộc địa phải làm như thế, nhưng rồi sau đó ta phát hiện ra chuyện không giống như những gì ta đã nghĩ.
Lorgar kinh ngạc nhíu mày,
- Không liên quan gì tới con thuyền tên The Roland ư?
- Đúng thế, chỉ cần khi có thuyền bè chở Đệ Nhất Quân cập bờ thì bọn họ sẽ giơ tay hành lễ một cách tự phát, bởi vì binh lính về là đại biểu cho việc lại có người nhà hành quân ở ngoại cảnh xa xôi trở về an toàn.
- Nhưng trông bọn họ có vẻ không giống là... Người một nhà,
Tam công chúa có hơi chần chờ rồi nói. Nếu như là người nhà nghênh đón thì đáng lý ra phải càng kích động hơn chứ đúng không? Vả lại tất cả binh lính đều là nam, phụ nữ trên bến tàu lác đác không có mấy, chẳng nhẽ tất cả bọn họ vừa hay đều có một vị huynh đệ ư?
Andrea nhún vai nói,
Tất cả thành viên của Đệ Nhất Quân đều đến từ thành Neverwinter, cũng đồng nghĩa với việc không những phần lớn trong nhà người dân đều có người đi đầu quân, mà trong đó còn không ít người là hàng xóm láng giềng của nhau nữa. Nó này không giống với việc dong binh tìm kế mưu sinh khắp nơi và dân binh bị cưỡng chế tham gia quân đội, nó giống một công việc đầy niềm vinh dự hơn. Bọn họ chúc mừng con cái của nhà người khác đã trở về thì cũng sẽ có người khác chúc mừng người thân của họ trở về bình an thay họ —— Có lẽ đây là hàm nghĩa của “Quân đội nhân dân” mà bệ hạ đã nói.
Quân đội do… Toàn dân trong thuộc địa tạo thành sao?
Lang nữ tỏ ra đăm chiêu, theo chân đoàn phù thủy đi vào trong thành Neverwinter.
Ấn tượng đầu tiên mà tòa thành thị được gọi là vương đô mới của Greyfort này cho nàng là ngăn nắp trật tự. Ngoài dòng người đi đường nối liền không dứt thì dù là nhà cửa hay đường phố đều được sắp xếp thẳng tắp, đến cây cối hai bên đường lớn cũng thế. Loại này bố trí nghiêm chỉnh như thế là nàng thấy có hơi đè nén, áp lực. Mặc dù trông thì đồ sộ vô cùng nhưng không thoải mái được như thành Ironsand.
Hơn nữa điều làm nàng thất vọng đó là, nhìn khắp thành Neverwinter không thấy có bao nhiêu tuyết đọng, đến cả mặt đường cứng rắn dưới chân cũng khô ráo, chỉ có ở trên chạc cây và nóc nhà mới còn vưng lại chút tuyết trắng thôi.
Niềm hy vọng được du lịch một tòa thành tuyết thuần màu trắng đã tắt ngúm.
Đương nhiên, nơi đây cũng không phải không có ưu điểm gì.
Lorgar phát hiện, phía trên của một số nhà cửa ở bên đường phố treo bảng hiệu khổng lồ, trên đó viết đủ loại biểu thị, ví dụ như thuộc gia của lão thợ săn a, nhà giấy bản, hãng bảo thạch North Slope v.v… Mặc dù có rất nhiều tấm biển vẫn còn đang trống nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến nàng nhìn tới hoa mắt, xem không hết.
Hơn nữa mỗi chỗ giao lộ đều dựng một tấm bảng hướng dẫn, tấm bảng ấy không những ghi rõ các ngã rẽ dẫn tới đâu, mà còn đánh dấu cả những con đường tương ứng bằng tên nữa.
Ví dụ như con đường bây giờ nàng đang đi là đại lộ Radiance.
Lang nữ rất nhanh ý thức được, đây là một sự trợ giúp rất lớn đối với người xa lạ lần đầu đặt chân tới thành Neverwinter. Thông qua những đánh dấu này, chẳng mấy chốc nàng đã nhớ kỹ dáng vẻ sơ sơ của thành thị, biết được có thể mua bán hàng hóa ở đâu, tìm nơi ngủ trọ qua đêm ở đâu, và từ đó đã giảm thiểu được sự phiền toái khi đi nhờ vả đầu rắn và chuột bản xứ.
Trong lúc nói chuyện với những thương nhân lữ hành chạy đi chạy lại ở Cực Nam cảnh kia, điều nàng nghe được nhiều nhất là chuyện phát triển ở vùng đất mới —— Thành thị xa lạ lạ nước lạ cái luôn đầy gian khổ và trắc trở, khi để lộ thân phận là người từ ngoài tới thì đồng nghĩa với việc đặt mình vào trong tình cảnh thế yếu.
Mà một hành động nho nhỏ ấy của thành Neverwinter đã giúp đỡ rất nhiều cho người mới đến từ bên ngoài. Cho dù là nàng, khi nhìn thấy chỉ thị của cột mốc đường thì cũng cảm nhận được một sự thân thiết khó tả, giống như tòa thành thị này đang chào đón nàng tới vậy.
Có lẽ là vì thế, nên những ngõ phố phồn hoa lại bận rộn ở trước mắt cũng toát ra vẻ tự nhiên hẳn.
Đáng tiếc Lorgar không có quá nhiều thời gian để thưởng thức tòa thành nơi đất khách quê người này.
Ashes nhanh chóng dẫn nàng tới thành lũy của lãnh chúa, nàng ngồi đợi trong đại sảnh chưa được bao lâu thì một gã thị vệ đã mang tới lời đáp của vua xứ Greyfort vua,
- Mời đi theo ta, bệ hạ đã đồng ý gặp mặt rồi.
Chẳng biết vì sao mà bỗng Lorgar thấy hơi căng thẳng hồi hộp.
Nàng thầm hít sâu một hơi rồi đi theo thân vệ lên lầu ba, sau đó một mình đi vào trong một gian thư phòng thoáng đãng sáng sủa.
Phía sau chiếc bàn gỗ lim đặt bên sát cửa sổ ấy là một người đàn ông trẻ tuổi tới làm người ta phải kinh ngạc đang ngồi tựa vào ghế, hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc xám buông xuống vai, không đeo mũ miện, trên ngón tay cũng không có nhẫn ban chỉ hoặc hay nhẫn làm bằng vật báu gì. Hắn nghịch một cây bút lông ngỗng song cũng hắn cũng đang quan sát nàng với vẻ hơi hứng thú.
Đây chính là đại tù trưởng đã làm Cực Nam cảnh rối tới nghiêng trời lệch đất?
Trong lúc nhất thời Lorgar rất khó xác nhập đối phương và hình tượng mà nàng đã đoán trước vào với nhau.
Trong lòng nàng, một người có học thức uyên bác, còn có lý niệm võ học siêu phàm phải là một trưởng lão đã bước vào tuổi bốn mươi, trên trán đã xuất hiện nếp nhăn, râu thắt thành bím tóc thì dài tới ngực và có ánh mắt thâm thúy. Dù người Bắc quốc không thích bện râu mép thành bím tóc dài thì cũng không thể trẻ tới vậy chứ!
Giờ phút này nàng mới giật mình phát hiện ra bản thân đã bỏ qua một chuyện quan trọng, đó là ngoài việc hỏi thăm về võ giả mạnh mẽ của thành Neverwinter thì nàng đã quên hỏi thăm về tình hình của đại tù trưởng.
Sau khi do dự một hồi thì Tam công chúa quyết định hành lễ theo quy củ của người Mojin.
Giật giật lỗ tai, hai đầu gối của nàng chạm đất rồi chậm rãi nằm sấp xuống —— Dẫu sao thì Lorgar có nghe qua về chuyện tóc xám là tượng trưng cho huyết mạch vương thất của Greyfort.
- Ngươi chính là thần nữ của thị tộc Wildflame, đúng không?
Đối phương cũng không cố ý làm nàng hành lễ quá lâu, trán nàng vừa đụng vào mặt đất thì hắn đã mở miệng,
- Đứng lên đi, hiền lang, chào mừng ngươi tới với thành Neverwinter. Ta là Roland Winbledon, quốc vương của Greyfort và đương nhiên cũng là đại tù trưởng của các ngươi.
Hiền lang? Lorgar khẽ cau mày, đây là cách gọi quái quỷ gì thế? Soi còn phân chia hiền với không hiền à?
Nhưng rất nhanh nàng lại đứng bật dậy như không có việc gì, cứ như thể không nghe được câu đó vậy,
- Tên của ta là Lorgar Burnflame thưa bệ hạ. Còn xưng hô thần nữ đó... Nếu đã đến nơi này thì gọi là phù thủy sẽ hợp hơn. Ngoài ra, cha của ta Guelz Burnflame nhờ ta gửi lời chào tới ngươi thay cho thị tộc Wildflame, mong sự thống trị của mãi dài lâu như ốc đảo.
Nhưng lần này nàng không nhận được lời đáp lại ngay.
Lúc mà đang thầm nghi ngờ thì nàng lặng lẽ ngước lên nhìn thì phát hiện ánh mắt ánh mắt của đối phương nhìn vào đôi tai dài của nàng.