…
Roland đã quá quen thuộc với quá trình đi vào trong giấc mơ. Trước khi nhắm mắt, hắn chỉ cần nghĩ đến việc hoặc vật gì đó có trong thế giới trong mơ là có thể “kích hoạt” cột sáng nối thẳng với chân trời kia. Sau đó hắn sẽ tự tỉnh dậy, cũng nghênh đón sáng sớm của một thế giới khác.
Nhưng lúc này lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn nho nhỏ, đó là hắn không tự tỉnh dậy mà là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cũng may loại giấc ngủ này cũng không phải một giấc ngủ thật sự nên không có cảm giác mệt mỏi. Roland xoay người ngồi dậy rồi cầm lấy di dộng trên tủ đầu giường, phát hiện người gọi tới vậy mà lại là Garcia.
- Alo, ngươi biết bây giờ mới mấy giờ…
- Sáu rưỡi, cũng không phải là quá sớm.
Đầu dây bên kia ngắt lời rồi nói.
- Hơn nữa lỡ như có người thân đột nhiên tới thăm thì sao?
Khoé miệng Roland không khỏi giật giật, xem ra chuyện lần trước cho nàng leo cây vẫn làm đối phương ghi nhớ trong lòng.
- Ặc… Có việc gì không?
- Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết Erosion là chuyện thế nào à? Thời gian hiệp hội để người mới nhập môn tham quan là chiều nay. Ngươi ăn sáng xong thì đến 0827 đi.
- Không phải vừa nói là buổi chiều à?
- Người mới không chỉ có một mình ngươi đâu, còn mất thời gian để tới tập trung với người của khu khác nữa chứ.
Giọng nói của Garcia cao thêm một tông.
- Sao, hôm nay ngươi lại phải đi ra ngoài với người thân à?
Không chỉ có một người thôi đâu. Đương nhiên, hắn biết nếu mình trả lời như thế thì chắc chắn nàng sẽ tới tận cửa nhà. Mặt khác, hắn cũng thật sự cảm thấy tò mò với Erosion trong miệng Garcia.
- Được rồi, nhưng mà hôm qua ta ngủ hơi muộn, cho nên… Ngươi hiểu mà, trên người có thể sẽ có mùi, để ta tắm cái đã.
- …
Nàng im lặng, cho dù cách điện thoại, Roland cũng có thể cảm nhận được hơi thở khinh thường truyền tới từ đầu bên kia. Cuối cùng, Garcia ném xuống một câu rồi cúp máy.
- Nhanh lên.
Như vậy, tiếp theo phải nắm chặt thời gian.
Roland mặc quần áo tử tế rồi đi vào phòng khách. Angela thì đang bận rộn trong phòng bếp… Nàng đang rán trứng một cách vô cùng chuyên chú, cái sạn trong tay khua ra dáng ra hình. Chỉ nhìn một loạt động tác này, hầu như sẽ làm người không để ý tới chuyện nàng chỉ là một học sinh trung học.
- Chào buổi sáng.
Hắn chào.
- Ta đi ra ngoài một lát, sẽ trở về nhanh thôi.
Angela lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
- Chú, ngươi muốn đi tập thể dục buổi sáng à?
- Coi như là vậy đi…
Hắn thuận miệng nói.
- Đúng rồi, chiều nay công ty có đại hội công nhân nên có thể ta sẽ về khá muộn, ngươi không cần chờ ta về ăn cơm đâu.
- Biết rồi.
Cô gái nhỏ chu miệng nói.
Đi ra nhà ngang, xung quanh đã trở nên náo nhiệt hơn, khói trắng cuồn cuộn đang bay ra từ cửa hàng mì bên phố hẻm, các hàng quán bán đồ ăn sáng rung rung theo từng chiếc bánh quẩy rơi vào chảo. Cho dù thời tiết đã bước vào cuối thu, mọi người ăn mặc ấm áp hơn rất nhiều, nhưng xung quanh toà nhà lớn vẫn có thể nhìn thấy không ít người cao tuổi đang chạy bộ buổi sáng. Bọn họ mặc áo ngắn tay và quần thể thao dài, nhanh chóng chạy trong tiếng phát thanh và tiếng rao của những quầy hàng nhỏ, tay chân chẳng chậm chạp hơn những người tuổi trẻ tuổi nát rượu bao nhiêu.
Roland rẽ vào một hú cách nhà ngang không xa và dừng lại trước một cửa hàng còn chưa mở cửa. Trên mặt tiền cửa hàng dán một tờ thông báo cho thuê rất bắt mắt, chỉ là trước từ cho thuê ấy đã bị người viết thêm một từ “đã” rất to.
Hắn lấy chìa khoá mở cửa bên ra.
Đi vào trong phòng, hai mươi phù thuỷ đang đứng bên trong cùng lúc quỳ một gối xuống, cùng hành lễ và nói.
- Bái kiến bệ hạ!
Trong chớp mắt, hắn có cảm giác như mình lại quay về thành Neverwinter.
Chỉ cách một tường, lại dường như đã qua mấy đời. Roland gật đầu nói.
- Hoan nghênh đi vào giấc mơ.
…
- Ngài nói hôm nay có nhiệm vụ đặc biệt sao?
Tầng hai của cửa hàng, bốn người Phyllis, Forte, Ling, Dawnen vây quanh Roland nghiêm túc nghe hắn nói… Làm nhóm người khai thác đầu tiên đi vào giấc mơ, các nàng đã hiểu kha khá về thế giới này, bởi vậy cũng trở thành người dẫn đường cho những di dân Taquila còn lại. Dù là ăn uống tìm niềm vui, hay là săn giết Kẻ đọa ma, các nàng đều có thể chăm sóc và dẫn dắt, cũng giảm bớt không ít gánh nặng cho Roland.
Mà cửa hàng này, chính là cứ điểm mới mà hắn nhờ môi giới thuê lại từ thu hoạch từ việc săn giết. So với kho hàng lúc trước, nơi này không chỉ rộng rãi hơn rất nhiều, mà khi hoạt động cũng không dễ làm người khác nghi ngờ.
Roland thuật lại thông báo của Hiệp hội Võ Đạo Gia.
- Dựa theo cách nói lúc trước của Garcia, khi hiệp hội tổ chức cho người mới đi tham quan, đều sẽ đưa bọn họ tới tổng bộ. Vị trí cụ thể của nơi này vẫn luôn không để người ngoài biết được. Vậy nên, ta muốn nhân cơ hội này tìm ra căn cứ có thể giấu đi và xuất hiện một cách tự nhiên của bọn họ, mà chuyện này yêu cầu năng lực của các ngươi.
- Để sâu của ta đi theo ngươi đi.
Forte triệu hồi ra trùng sào ma lực, lấy ra một con bọ cánh cứng đặt trên đầu ngón tay.
- Như vậy thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể biết được vị trí của ngươi.
Sau khi được sự đồng ý của Roland, phù thủy đặt con bọ cánh cứng đó lên trên cổ áo của hắn. Con bọ nhanh chóng bò vào trong mái tóc giấu mình đi, bên ngoài nhìn qua không hề có sự thay đổi gì, hắn chỉ có thể hơi cảm nhận được sau cổ có thêm một thứ.
- Mặc khác, Phyllis và Ling cùng đi với ta.
Roland kiềm chế cảm giác khó chịu trên cơ thể, hắn quay đầu nhìn hai người.
- Các ngươi còn nhớ đi xa taxi thế nào đúng không?
Phyllis gật đầu.
- Vẫy tay, nói với tài xế là đi theo chiếc xe phía trước, tới nơi thì trả tiền.
- Trên xe nói ít, đối phương hỏi cái gì thì ứng xử bằng sự im lặng.
Ling vỗ ngực bổ sung thêm.
- Bệ hạ yên tâm đi, chúng ta nhớ rõ ràng lắm đó!
- Vậy thì tốt.
Roland khen ngợi.
- Ling, đợi sau khi xe dừng lại, ngươi xem thử xem có thể lẻn vào không… Tuy thế giới này không có đá thần phạt, nhưng không biết Hiệp hội Võ Đạo Gia có những phương pháp khác can thiệp vào việc vận hành ma lực không. Nếu không được thì không phải miễn cưỡng, nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi là che giấu bản thân, hiểu chưa?
- Vâng thưa bệ hạ!
Ba người cùng trả lời.
- Bệ hạ… Vậy ta thì sao?
Dawnen chỉ vào bản thân với vẻ mặt đầy chờ đợi.
- Ngươi ở lại đây chăm sóc các chị em Taquila khác.
Roland rút ra hơn mười tờ một trăm nguyên từ trong ví rồi đặt vào trong tay đối phương.
- Đây là tiền gọi cơm hộp ba bữa sáng trưa chiều, hoạt động vui chơi giải trí đẩy sang ngày mai.
- Haiz… Nhưng ta cũng rất thích hợp để lẻn vào mà.
Dawnen không cam lòng nói.
- Chính là vi ngươi thích hợp lẻn vào nên mới cần ngươi ở lại đây. Lỡ như có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, chỉ có ngươi mới có thể rút lui mà không làm ai chú ý tới.
Roland vỗ vai nàng.
- Đương nhiên, nếu ngươi thu xếp thoả đáng tất cả mọi người, lần sau ta sẽ đặc biệt dẫn ngươi tới rạp chiếm phim một lần.
- Ta… Hiểu rồi.
Nghe thấy từ “đặc biệt”, Dawnen lập tức lấy lại tinh thần.
- Xin hãy giao cho ta.
Cái chuyện gọi cơm hộp này lúc trước hắn đã để bốn người thử qua, mà năng lực tiếp nhận thông tin xuất chúng của phù thuỷ Taquila cũng làm các nàng nhanh chóng nắm giữ được kỹ năng này. Chỉ cần để một người ở lại, chắc là sẽ không xuất hiện chuyện gì bại lộ quá nhiều.
Kể từ đó, coi như hắn đã chuẩn bị xong trước khi đến tổng bộ của Hiệp hội Võ Đạo Gia.