- Đây là…
Roland nhìn về phía Garcia.
- Thang máy.
Người sau trả lời một cách tự hào.
- Chờ một lát, rất nhanh là ngươi có thể nhìn thấy rồi.
Không bao lâu sau khi nàng nói xong câu đó, đèn chỉ thị bên cửa sổ xe đã từ màu đỏ nhảy sang màu xanh lục. Tiếp đó, rèm tự động kéo lên lộ ra cảnh tượng bên ngoài xe.
Roland lập tức hiểu lí do vì sao trong giọng nói của nàng lại mang theo cảm giác tự hào. Chỉ thấy xe đang dừng lại trên một tấm sắt rất lớn, xung quanh đều là tường đá bê tông vẽ sơn cảnh báo vàng đen đan xen. Trên đó khảm năm, sáu quỹ đạo kim loại, không ngừng phát ra tiếng vang khi bánh răng di chuyển.
Mỗi khi rơi xuống một đoạn là có thể nhìn thấy đèn chiếu điểm chói mắt và con số biểu thị thật lớn. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, bọn họ đã hạ xuống hơn một trăm mét, mà con số vẫn đang không ngừng tăng lên.
Nương theo đèn cảnh giới màu cam đang không ngừng xoay tròn ở bên ngoài tấm sắt, cảnh tượng này quả thật giống như hình ảnh trong phim khoa học viễn tưởng. Cùng ở dưới mặt đất, hắn đột nhiên cảm thấy Biên Thùy Thành thứ ba mình chế tạo trở nên ảm đạm. So với phương thức đi vào cao lớn này, thành vẫn còn dựa vào dây thừng và máy hơi nước để kéo và vận chuyển dưới nền đất, hầu như không khác gì thành phố và nông thôn.
Tổ chức hiệp hội có thể chế tạo ra loại phương tiện này, lực lượng thật sự trong lòng hắn đột nhiên bay lên vài cấp.
Nếu không có kinh kế mạnh mẽ và thực lực chính trị làm chỗ dựa, chỉ dựa vào một đám Võ Đạo Gia là tuyệt đối không thể thực hiện một công trình to lớn như vậy.
Cũng khó trách Garica sẽ tự hào.
Ngay cả những người thức tỉnh tự do tính cách kỳ lạ đó cũng đều chấn động vì cảnh tượng này. Trong xe vang lên những âm thanh bàn luận ồn ào, mọi người không tự chủ được mà nhìn xung quanh cửa sổ, giống như muốn tìm tòi xem nơi này tột cùng giấu sâu thế nào.
Roland thầm nghĩ, thật ra hành động này là một lần ra oai phủ đầu không tệ. Lúc trước đóng rèm lại chắc hẳn là không muốn làm người mới biết vị trí cụ thể của tổng bộ. Sau khi đi xuống ngầm cũng không còn gì phải sợ, nói là để mọi người thưởng thức công trình đồ sộ này, không bằng nói là đang thể hiện lực lượng của hiệp hội.
Cũng không biết Ling đi theo sau có tìm được cơ hội lẻn vào không.
Khi con số biến thành hai trăm ba mươi lăm, cuối cùng tấm sắt cũng không hạ xuống nữa. Trên vách tường cũng xuất hiện vài cửa thông đạo, xe buýt tiếp tục khởi động đi vào một cái đường hầm trong đó.
Lần này chỉ đi một đoạn rất ngắn là đã tới điểm cuối.
Roland đi theo Garcia xuống xe mới phát hiện trước mắt là một quảng trường vô cùng rộng lớn. Trên đỉnh đầu là từng hàng đèn chiếu sáng rậm rạp, độ sáng này cơ hồ xấp xỉ với ban ngày. Nếu không phải đã nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, hắn rất khó tin mình đang ở dưới lòng đất. Trên quảng trường có một pho tượng dựng đứng, nhìn qua giống như một bàn tay to đang nắm chặt một khối đa diện bất quy tắc. Bên cạnh pho tượng còn đỗ vài chiếc xe buýt. Xem ra, bọn họ cũng không phải là người mới duy nhất tới đây.
- Những người đó tới từ những thành phố khác à?
Roland chỉ vào đám người đang đứng xung quanh pho tượng.
Garica gật đầu.
- Hiệp hội có vô số phân bộ, nhưng chỉ có hai tổng bộ, muốn tiếp xúc gần với Erosion thì nhất định phải tới hai nơi này.
Hắn hơi sửng sốt.
- Erosion của thế giới bên ngoài… Có thể nhìn thấy trực tiếp sao?
- Không đơn giản là chỉ có thể nhìn thấy, mà còn có thể chạm vào… Cho dù ngươi tuyệt đối sẽ không muốn chạm vào nó.
Garcia lườm hắn.
- Ngươi cho rằng chúng ta là tổ chức tà giáo vẽ ra một cái bánh to rồi để ngươi liều chết liều sống à? Không định kỳ triệu tập người mới, dẫn các ngươi chứng kiến nguy cơ thực sự mà thế giới này đang gặp phải mới là mong muốn ban đầu của tổng bộ tham quan. Có một số việc không tận mắt nhìn thấy, các ngươi sẽ không tin tưởng… Tai nạn đã gần trong gang tấc.
Đúng lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên vụt tắt. Bóng tối trào ra từ bốn phương tám hướng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tập trung tầm nhìn của mọi người vào trong một phạm vi nhỏ hẹp của trung tâm quảng trường… Giống như mở màn sân khấu, hai cột sáng sáng ngời từ trên mái vòm chiếu xuống. Một cột sáng dừng trên pho tượng, cột sáng còn lại chiếu rọi ra bóng người của một cô gái mặc đồ đen.
Nàng đứng trên đài cao bên cạnh quảng trường, khoảng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc trang phục võ thuật cổ điển. Mái tóc đen dài buộc cao, một mắt dường như từng bị thương nên dùng bịt mắt che lại. Sức mạnh tự nhiên của thế giới trong mơ tuy không giới hạn nam nữ, nhưng cũng không có hiệu quả cải thiện dáng vẻ thân thể như ma lực. Chỉ nhìn vào vẻ ngoài thì nàng không khác gì một người bình thường, cũng không cao, chỉ là trên người có thêm khí thế nghiêm túc, chín chắn.
Cô gái hơi vẫy tay mới mọi người rồi cao giọng nói.
- Các vị người thức tỉnh, chào buổi sáng, ta là Lam, đệ tử đầu của Guard Panshi. Hoan nghênh mọi người đã tới thành Prism.
Prism… Chính là chỉ khối đa diện trên pho tượng đó sao? Roland chú ý tới trong nhóm Võ Đạo Gia tự do tới đây cùng mình vang lên tiếng châu đầu ghé tai, dường như có vẻ rất không hài lòng với lời nói của nàng.
Hắn còn chưa kịp hỏi Gracia thì Lam đã tiếp tục nói.
- Đương nhiên, chuyện tiếp đãi đệ tử nhập môn mới vốn do Guard phụ trách. Nhưng không khéo chính là Sky City xuất hiện chút phiền toái, sư phụ và ba vị Guard khác đã rời khỏi đây từ ngày hôm trước. Vì không chậm trễ hành trình tham quan nên đành phải để ta tiếp đãi các vị.
- Ta biết trong các vị có người đã thức tỉnh từ nhiều năm trước, cũng không thể đối đãi như một người mới thật sự. Nhưng bây giờ thế cục thay đổi, các ngươi bằng lòng tới đây, chẳng khác nào tán thành năng lực của hiệp hội, tự nhiên hẳn là tạm thời vứt bỏ tất cả trong quá khứ, đặt việc đối kháng Kẻ đọa ma ở vị trí đầu. Hiệp hội không quan tâm tới thân phận và địa vị của mọi người trong quá khứ, chỉ coi trọng biểu hiện sau này… Càng trong lúc nguy cơ, người thức tỉnh hẳn là phải càng thêm đoàn kết. Nếu không chấp nhận cách làm của hiệp hội, bây giờ còn có thể lập tức rời đi!
Nói rồi cô gái mặc đồ đen làm thủ thế mời, nhưng trên quảng trường lại không có ai cử động, ngay cả âm thanh nghị luận ồn ào cũng nhỏ lại.
- Vị này đệ tử đầu này còn nắm một tay.
Roland bĩu môi.
Kẻ đọa ma càng ngày càng nhiều, dưới tình huống tự thân khó bảo toàn, người thức tỉnh tự do mới xin gia nhập vào hiệp hội. Chẳng sợ tự cho mình lại cao, giờ phút này cũng không thể không cúi đầu trước hiện thực. Đối phương nhắm chuẩn điểm này, cố ý lấy lùi làm tiến, chỉ nói mấy câu ngắn ngủn đã làm đám người này không còn lời nào để nói.
Trong bất cứ thời điểm nào, sức mạnh cũng là tiêu chuẩn duy nhất thuyết phục đối thủ. Với tư cách là Hiệp hội Võ Đạo Gia phù hộ một phương mà nói, lấy sức mạnh nắm giữ ra nói không thể nghi ngờ là cách làm đơn giản mà lại có tác dụng nhát.
Garcia nhìn Roland với vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói.
- Nàng là sư phụ của ta.
- Cái gì?
Hắn ngẩn người.
- Sư phụ?
- Tiền bối mà hôm đó ta nói tới là nàng.
Garcia thở dài.
- Nếu không cần thiết thì tốt nhất là ngươi ít xuất hiện trước mặt nàng. Sư phụ không thích nhất chính là kiểu người không có trách nhiệm và không đúng giờ.
- Ặc, hoá ra là có chuyện như vậy à.
- Nếu các ngươi đều đã lựa chọn, như vậy rất tốt, hiệp hội hoan nghênh bất cứ dòng máu mới nào gia nhập.
Lam đảo qua quảng trường rồi hài lòng gật đầu.
- Ta cũng không nói nhiều nữa, không có điều gì làm người khắc sâu hơn chuyện tận mắt nhìn thấy. Bây giờ, mời mọi người đi theo ta, đi gặp nguy cơ mà thế giới sắp gặp phải… Các ngươi sẽ lập tức hiểu Trận Chiến Thần Ý cách chúng ta không xa!