Nghe được câu nói cuối cùng, toàn thân Roland không khỏi run lên.
Tại sao trong thế giới giấc mơ cũng có trận chiến Thần Ý?
Hắn nhìn Garcia, vẻ mặt người kia không hề thay đổi, không biết là do đã biết trước chuyện này hay là căn bản không thèm để ý.
Roland đành phải đè nghi hoặc dưới đáy lòng xuống, dưới sự chỉ dẫn của ánh đèn, đi theo đám đông tiến về một phía quảng trường.
Đi đến cuối hắn mới phát hiện, trên bức tường đá cao ngất có không ít lối đi hình tổ ong. Bất kể là tiến vào từ mặt đất hay là đi lại giữa các lối đi, đều phải đi bằng thang máy treo trên ray dẫn mới được. Trước đó, lúc đèn vẫn còn sáng thì không cảm thấy gì nhưng hiện tại sau khi tầm nhìn bị tối đi, mấy chục cái thang máy từ trên đài chạy ngang qua giống như đom đóm trôi nổi, làm cho người ta cảm thấy bản thân giống như đang ở trong một thành phố tương lại.
Nhưng tuy thiết kế thế này nhìn qua rất đẹp nhưng khi dùng lại vô cùng bất tiện. Nếu như xây dựng ở trung tâm thành phố làm cột mốc thì không nói, chứ chôn dưới đất là định để cho ai xem? Nhỡ đâu gặp phải hỏa hoạn, mất điện hay có chuyện gì xảy ra thì muốn chạy cũng không biết phải chạy từ đâu.
Tất nhiên, bản thân người quản lý bộ phận xây dựng dưới lòng đất đã rất không hợp với lẽ thường rồi, nếu như chỉ là vì phòng ngừa người ngoài xâm nhập hoặc là cần phải giữ bí mật thì không nói.
Nếu như không phải Hiệp hội Võ Đạo gia lắm tiền nhiều của không có chỗ tiêu thì chắc chắc là có lý do khác.
Sau khi tiến vào lối đi số 24, Roland phát hiện mặt đất dưới chân mình cũng là một chiếc thang dịch chuyển, chỉ cần đứng im không động đậy là có thể tự động đi lên.
Thủ bút như vậy quả thực làm cho người khác phải kinh ngạc.
Dường như Garcia nhìn ra được nghi hoặc của hắn, nhún vai nói:
- Nơi này từng là một khu mỏ, thang máy với lối đi trên tường chẳng qua chỉ là sử dụng lại những đường hầm bỏ hoang trong mỏ thôi – tất nhiên cũng có một phần là mới được đục, việc này được quyết định bởi tốc độ ăn mòn.”
- Ăn mòn xảy ra trong mỏ quặng?
- Không chính xác lắm nhưng ngươi có thể tạm thời cho là như vậy.
- Cho nên hiệp hội vì ngăn chặn ăn mòn lan ra mới xây dựng trụ sở dưới lòng đất?
Garcia lộ ra nét mặt cổ quái:
- Không, không gì có thể ngăn cản ăn mòn lan rộng, thứ tổng bộ phòng bị không phải ăn mòn mà là những Người thức tỉnh không có ý tốt kia.
Thấy Roland còn muốn hỏi thêm, nàng khẽ lắc đầu một cái:
- Đến lúc đó ngươi nhìn thấy thì sẽ hiểu thôi.
Lối đi rất nhanh đã dẫn đoàn người đến một đại sảnh khác, ngoài cách bài trí có chút giống với phòng họp ở cầu thang, mặt đất hạ xuống từng tầng một cho đến khi phần đáy hình hành một cái bục diễn thuyết. Hiển nhiên biện pháp phòng vệ ở nơi này nghiêm ngặt hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy Võ Đạo Gia mặc đồng phục giống nhau ở khắp nơi, bọn hắn mặt không biểu cảm đứng hai bên đại sảnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người vừa mới đến, hoàn toàn không có ý hoan nghênh.
Đã bảo là người tập võ tính cách ngay thẳng, nhiệt tình hào phóng cơ mà? Trong lòng Roland thầm oán, cứ đối xử với Người thức tỉnh mới nhập môn như vậy, bảo sao người ta không muốn gia nhập.
Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, đệ tử cấp cao nhất Lam lại bước lên bục diễn thuyết.
Nàng không nói nhiều thêm một câu, trực tiếp vén bức màn sân khấu trên bục lên, để lộ ra rương thủy tinh lớn phía dưới.
Roland không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy trong rương có một khối tinh thể màu đỏ sậm, cứ như không có trọng lượng lơ lửng ở chính giữa. Điều này làm cho hắn nhớ tới ma lực chính của Taquila. Nhưng trong thế giới giấc mơ, Tự Nhiên Chi Lực không hề giống ma lực có thể sinh ra hiệu quả thiên biến vạn hóa. Hơn nữa, khối tinh thể này gần như không có cảm giác chân thực, ngược lại có chút giống bản mẫu kém chất lượng dùng máy chiều 3D tạo ra. Nhưng nhìn nét mặt Lam nghiêm túc như vậy lại không giống như đang nói đùa.
- Đây là…
- Ăn mòn.
Garcia trầm giọng nói:
- Hay còn gọi là Vết nứt.
- Cái gì?
Roland ngẩn người.
- Thứ trên đài chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Nàng khẽ thở dài.
- Thế giới của chúng ta đang trở thành tổ ong, mà cái này chính là bản chất của ăn mòn.
- Ta nghĩ, các ngươi có rất ít người đoán được, hoặc là cảm thấy ----
Lam đảo qua toàn trường, nói từng câu từng chữ.
- Có một cỗ lực lượng tà ác đã tiến vào thế giới của chúng ta, nó khiến Kẻ đọa ma liên tiếp xuất hiện, uy hiếp nghiêm trọng đến sự an toàn của Người thức tỉnh. Nhưng ta muốn nói, loại quan niệm này là sai lầm, từ xưa đến này không có bất kỳ một lực lượng tà ác nào cả. Nó chỉ là… Chồng chất từ một thế giới khác.
Toàn trường lập tức trở nên xôn xao.
- Có ý gì? Có thể nói rõ hơn được không?
- Thế giới khác là chỉ cái gì?
- Hiệp hội Võ Đạo gia biến thành biện khoa học từ lúc nào vậy?
- Cái kẻ đọa ma kia là thứ gì, người ngoài hành tinh hả?
Biểu hiện khác hoàn toàn với người mới thực sự, những võ giả thức tỉnh Tự Nhiên Chi Lực từ sớm hoàn toàn không để ý đến thân phận đệ tử cấp cao nhất của đối phương, trực tiếp lớn tiếng kêu la.
- Yên lặng.
Lam không hề bị lay động nói:
- Muốn nói gì thì cứ chờ xem hết phần tiếp theo rồi nói.
Theo lời này của nàng, rương thủy tinh từ từ bay lên, làm lộ tinh thể ra. Đón lấy ba cây cần trục rủ xuống từ đỉnh bục diễn thuyết, trên đỉnh của mỗi trục đều gắn một chiếc camera. Cùng lúc đó, bức tường sau lưng Lam cũng theo đó mà sáng lên – thì ra đó là một màn hình siêu to, hình ảnh trên đó là ba góc độ khác nhau, lần lượt đến từ ba chiếc camera.
Roland nhanh chóng chú ý tới cản tượng khiến cho da đầu hắn tê dại.
Bất kể camera có quay theo hương nào thì khối tinh thể bất quy tắc kia vẫn hiện ra đúng mốt hình dạng.
Điều này, làm sao có thể?
Có thể làm được thế này, không phải là một hình cầu hoàn hảo sao?
Đồ vật có góc có cạnh, đại biểu cho sự biến hóa không liên tục, nên tất nhiên từng mặt xuất hiện trong thị giác đều sẽ không giống nhau. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là hắn không hề tìm được một chút dấu hiệu nào của sự chuyển động trong ba tấm hình kia, giống như đậy không phải là một vật thể mà chỉ là một dấu chấm đỏ trên màn hình mà thôi.
Đại não hắn đã vô thức xác định nó là hình ảnh ảo và bản thân tinh thể không tồn tại.
Nhưng hành động kế tiếp của Lam lại làm cho Roland cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ thấy đệ tử cao cấp nhất nhận lấy một cây côn sắt trợ thủ đưa tới, trực tiếp đâm thẳng vào trong Hồng Tinh. Cây côn kia không xuyên qua hư ảnh như hắn dự đoán mà lại trực tiếp biến mất trước mặt mọi người. Có thể chứng kiến thông qua màn hình, ba chiếc camera trung trực trả lại hình dạng ban đầu của côn sắt, có thể thấy rõ dấu vết rèn luyện phía trên, góc độ cũng hoàn toàn không có vấn đề, nhưng hết lần này đến lần khác dấu chấm đỏ kia vẫn ý nguyên như cũ, giống như ba cây côn sắt từ ba góc độ khác nhau… Đâm vào cùng một chỗ.
Khi Lam rút về, cây côn trong tay bỗng nhiên thiếu mất một đoạn.
Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trước một dị tượng như thế, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, dường như có một bàn tay vô hình bịt kín miệng của bọn hắn.
Qua một hồi lâu mới có người đứng lên nói:
- Ta có thể lên bục nhìn được không?
- Xin cứ tự nhiên
Lam gật đầu.
Người kia đi lên bục diễn thuyết, nhìn chằm chằm vào Hồng Tinh một hồi lâu, bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng, chộp tay về phía hắn – trên da của hắn nổi lên ánh sáng màu trắng, rõ ràng là đang vận dụng Tự Nhiên Chi Lực. Võ giả có thể làm được đến bước này đều là người không thể khinh thường. Roland đã từng nghe Garcia nói qua, thục giục Tự Nhiên Chi Lực phóng ra ngoài, từ một trình độ nào đó mà nói thì đã gần với Kẻ đọa ma, vũ khí bình thường không thể đả thương. Muốn luyện được kỹ năng này, không phải là có thiên phú hơn người thì cũng phải trải qua những trận chiến sinh tử quanh năm suốt tháng, mạnh hơn Võ Đạo Gia bình thường rất nhiều.
Có lẽ đó cũng là cái vốn để bọn hắn không coi ai ra gì.
Lam chắp hai tay ra sau lưng, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Sau đó chính là một tiếng gào thảm thiết thê lương, người kia hoàn toàn không bắt được bất kỳ vật gì, bàn tay xuyện qua tinh thể không chút trở ngại. Nhưng bộ phận hắn tiếp xúc giống với côn sắt, biến mất không thấy bóng dáng – hắn giơ tay lên, trên cổ tay chỉ còn lại nửa bàn tay với máu tươi chảy đầm đìa!
Mọi người không hẹn mà cũng hít một hơi khí lạnh.
Coi như hiện tai Roland đã hiểu được, câu nói kia của Garcia có ý gì – “Ngươi tuyệt đối không được sờ vào nó”, bởi vì bất kỳ cái gì khi tiếp xúc với nó đều sẽ hóa thành hư vô.
Sau khi người bị thương được Võ Đạo Gia mang đi chữa trị, lại có nhiều người lần lượt đứng lên, hy vọng có thể lên bục nhìn một cái, mà Lam cũng đồng ý tất cả, chẳng qua khi quan sát nhóm người kia đã biết cẩn thận dè dặt hơn. Đến cuối cùng, đệ tử cấp cao nhất dứt khoát sắp xếp tất cả mọi người lần lượt lên xem, cảm nhận cái cảnh tượng không thể tưởng tượng này ở khoảng cách gần.
Roland cũng không ngoại lệ.
Đến phiên hắn lên bục, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi xung quanh tinh thể hai vòng, nhưng trong lòng hắn lại nhấc lên một trận long trời lở đất.
Dường như hắn từng gặp hình ảnh ánh sáng màu đỏ cuộn trào bên trong nó.
Trong thần Minh Chi Cảnh, hắn cũng đã gặp qua cảnh tượng tương tự.
Mà ở trong vùng đất kia, ánh sáng màu đỏ treo cao trên đỉnh đầu đại biểu cho, đúng là Hồng Nguyệt.