- Bệ hạ... bệ hạ?
Giọng của Nightingale khiến Roland hoàn hồn lại.
- Tổng quản đại nhân vẫn đang đợi câu trả lời của ngươi đó.
- Hả? Những điều này ta đều biết hết rồi mà.
Roland chớp chớp mắt, tập trung trở lại. Hắn đưa tờ báo cáo trong tay lại cho Barov.
- Cứ làm theo những gì ngươi nói đi.
- Vâng.
Barov đưa tay lên ngực rồi nói. Trước khi đi hắn còn trịnh trọng nói bổ sung thêm một câu.
- Xin bệ hạ hãy giữ sức khỏe.
Khi tổng quản rời khỏi phòng làm việc rồi, Roland hỏi Nightingale:
- Sao thế, sắc mặt ta tệ lắm sao?
- Ờm, trông cũng bình thường.
Nàng cố tình nhìn hắn một lượt rồi mới nói:
- Chỉ là gần đây ngồi thất thần hơi nhiều thôi. Không phải là có liên quan đến Erosion của Thế giới trong mơ đó chứ?
Roland lắc đầu:
- Mấy biến cố xảy ra trong Thế giới trong mơ không ảnh hưởng được gì đâu, chỉ là hồi tưởng lại riêng chuyện đấy thì thấy có hơi kỳ dị thôi, không có gì đáng lo cả.
- Vậy sao… vậy là được rồi.
Nightingale mím môi nói.
Đây đã là ngày thứ tư hắn rời khỏi Thế giới trong mơ rồi, Forte tuy đã thành công định vị được vị trí của tổng bộ hiệp hội nhưng lại không thể đột nhập vào trong đó. Theo cách nói của nàng thì là chưa bao giờ có nơi nào giống như khu vực đó cả. Rõ ràng là xây dựng ở nơi dưới lòng đất, giơ bàn tay ra còn chẳng nhìn thấy được nhưng lại không có một chỗ nào để các bóng đen có thể giấu mình. Bên trên toàn là những dải ánh sáng lấp lánh. Nàng đứng tại chỗ đó đợi mấy tiếng đồng hồ liền cũng không thấy ánh sáng đó bị dập tắt.
Sau đó Ling còn rất buồn bã, xin Roland phạt mình. Đương nhiên là Roland đã từ chối một cách không hề do dự rồi.
Kế hoạch trò chơi tiếp sau đó được thực hiện một cách rất thuận lợi. Sau đó Roland cũng không ngừng đưa phù thủy Taquila vào trong Thế giới trong mơ. Thế nhưng những gì hắn nhìn thấy ở tổng bộ hôm đó cứ ở trong lòng hắn như một tảng đá lớn vậy.
Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối đều thể hiện một điều gì đó rất kỳ lạ.
Đầu tiên là kết luận liên quan đến thế giới màng.
Lúc trước hắn cứ cho rằng Thế giới trong mơ vì để sắp xếp ký ức của mình và Angela, bảo đảm mọi thứ trong nội bộ đều ổn nên mới tạo ra một xã hội hiện đại tràn ngập sức mạnh tự nhiên. Nói một cách khác thì cho dù trong này có bao nhiên hiện tượng khó tin thì cũng đều là quy tắc được đặt ra để ổn định nội bộ. Những quy tắc này đa số đều được lấy từ ý thức của hắn, hắn có thể hiểu được, dễ dàng chấp nhận được.
Thế nhưng những lời đệ tử đầu Lam nói thì đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn.
Điều duy nhất Roland biết là lý luận về lớp màng được phát triển ra từ lý thuyết dây, chỉ vậy mà thôi. Hai lý luận này đều rất hư ảo, hắn không thể tìm hiểu sâu thêm được, nó không giống điện động lực học lượng tử. Dù gì thì hắn cũng đã từng đọc vài quyển sách phổ cập kiến thức vật lý. Trong Thế giới trong mơ, những thứ đó vốn thuộc nội dung không thấy được nên bị ẩn đi, như kiểu những thứ đó chỉ có bìa thôi, mở ra bên trong chỉ toàn là giấy trắng.
Thế nhưng cho dù là lời giải thích của Lam hay là công thức tính toán và minh chứng hiển thị trên màn hình trong sảnh thì trông chúng đều rất ra dáng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ mình nhìn mà không hiểu gì ở trong Thế giới trong mơ. Cảm giác này cứ như học sinh cấp ba mơ thấy hệ thống lý luận vật lý học của sinh viên năm nhất vậy, hoang đường, không thể tưởng tượng nổi.
Điều này thậm chí còn khiến hắn thấy Thế giới trong mơ bây giờ là thế giới hoàn toàn khác so với thế giới ban đầu.
Cứ như có thứ gì đó đang phát triển với tốc độ phi thường ở nơi mà hắn không nhìn thấy.
Điều kỳ lạ còn lại chính là đệ tử đầu.
Sau khi được Garcia nhắc nhở, Roland mới phát hiện về thị lực, thính lực và phản ứng của Võ Đạo Gia đều hơn người bình thường. Lam đứng trên sân khấu nói chuyện với hắn, không chỉ là những người đứng canh gác ở xung quanh đầu, đến cả những người mới đang xếp thành hai hàng trước sảnh lớn chắc cũng nghe được đại khái. Thế nhưng sự thật là khi đó không có một ai nhìn về phía bọn họ cả, rõ ràng không phải là cúi xuống nói thầm bên tai mà lại không có ai chú ý đến cả. Khi đó hắn còn chưa để tâm lắm nhưng sau đó nhớ lại thì đệ tử đầu chiếu cố riêng một người mới, sao mà không khiến người ta chú ý được chứ.
Hơn nữa những lời đối phương nói cũng khiến hắn thấy khó hiểu.
- Nghe những lời ta nói sau đây nhé, có lẽ sẽ giúp ích được cho ngươi đấy.
Nói về nguyên do của Erosion, sự liên kết giữa Võ Đạo Gia và Kẻ đọa ma, những điều này có ích gì cho hắn nhỉ? Cho dù hắn một lòng muốn gia nhập hiệp hội, trở thành người cứu thế thì biết những điều này hay không cũng đâu có quan trọng.
Những hiện tượng kỳ dị khiến Roland có tâm lý kháng cự với Thế giới trong mơ, hắn định đợi sau khi tất cả các phù thủy thần phạt đều vào đó một lần xong thì tạm dừng liên kết với Thế giới trong mơ.
Vào giai đoạn quan trọng khi Trận Chiến Thần Ý sắp đến, an toàn vẫn là trên hết.
- Bệ hạ?
Giọng của Nightingale lại truyền vào tai hắn, lần này còn có chút hơi ấm nữa.
- Hình như ngươi đang thất thần à?
- Khụ khụ, ta không sao thật.
Roland lắc đầu, bỏ tạp niệm đi.
- Chỉ là gần đây có nhiều chuyện phải suy nghĩ nên hơi mệt chút thôi.
- Nhưng sao ta cứ thấy, câu nói này của ngươi không được thành thật lắm thế.
Nightingale ngồi lên bàn, gác chân lên.
Lẽ nào ngươi đang… với các phù thủy trong Thế giới trong mơ sao?
- Sao có thể như thế chứ.
Tự dưng hắn thấy mình khóc không được, cười cũng chẳng xong.
- Chỉ là ta đưa bọn họ đi khắp nơi để trải nghiệm những nền ẩm thực khác nhau thôi.
- Ừm… câu này thì giống thật.
Nightingale chớp chớp mắt, cười giảo hoạt.
- Ta cũng hơi lo mà, ta có vào được thế giới đó đâu, không thể bảo vệ ngươi mọi lúc mọi ơi được. Nhỡ đâu bọn họ tự dưng có chuyện gì thì phiền phức lắm. Dù sao thì sống mấy trăm năm mà không có tri giác gì rồi, bây giờ khó khăn lắm mới khôi phục được, chắc chắn là cũng muốn cảm nhận lại tất cả những cảm nhận khi xưa rồi. Đó là hơn hai mươi người đấy, nhảy vào lòng cùng một lúc thì làm sao mà ngươi chịu được chứ.
- Càng nói càng kỳ quặc.
- Roland bực bội lườm nàng.
- Mấy suy nghĩ kiểu này ngươi học từ ai thế? Không lấy sức đấy mà học được à?
Nightingale không cười nữa:
- Ta chỉ nói vậy thôi mà.
- Nếu ta có năng lực của ngươi thì chắc chắn nó sẽ lớn tiếng nhắc nhở ta là ngươi đang nói dối.
Roland hừ một tiếng.
- Từ ban đầu ngươi đã có ý định đấy rồi đúng không?
- Được rồi, ta thừa nhận… nhưng mà đây không phải suy nghĩ của một mình ta đâu.
Nightingale lè lưỡi, giấu người đi.
- Ta cũng chỉ hỏi hộ người khác thôi mà.
Được người khác nhờ? Roland vẫn chưa kịp hỏi nàng được ai nhờ thì có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc.
Hắn chỉ đành thu lại những lời đang định nói:
- Vào đi.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông với thân hình cao to nhanh chân bước vào. Sau đó hắn khép hai chân lại, đưa tay lên hành lễ với Roland một cách rất nhanh gọn lẹ.
- Bệ hạ, Iron Axe đến báo cáo với người.
Từ cảng Greenwater đến thành Neverwinter cũng phải mất bốn, năm ngày đi đường, đi thuyền đến đây là một chuyện mất rất nhiều thể lực. Nhưng mà trên gương mặt của vị quan chức quân đội này không hề có vẻ mệt mỏi. Trong đôi mắt vẫn đầy sức sống và ý chí chiến đấu rất cao.
- Tốt lắm.
Roland vui mừng gật đầu.
- Chắc là ngươi đã biết kế hoạch tác chiến của thành Neverwinter rồi chứ?
- Nghe Brian nói qua rồi ạ.
Iron Axe trả lời.
- Đệ Nhất Quân chia binh làm hai tốp, bắt đầu thu hồi lại Greyfort từ hai hướng Đông Tây rồi vượt qua biên giới, bao vây Shining City của Dawn Kingdom. Chỉ là ta không hiểu một điều là người để Brian nhận nhiệm vụ thay ta, ở lại cảng Greenwater bảo vệ tiểu thư Echo, vậy ai sẽ phụ trách chiến tuyến phía đông?
Xem ra vẫn còn nhiệm vụ chưa phân công, hắn đã chủ động gánh vác trách nhiệm của chủ công rồi. Roland bất giác cười, nói:
- Brian còn thiếu kinh nghiệm, canh giữ một khu vực thì không thành vấn đề nhưng để dẫn dắt một đại quân thì dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn lắm. Vậy nên quân đội của chiến tuyến phía đông vẫn là nên để ngươi phụ trách thì hơn.
Iron Axe hơi ngơ ra:
- Vậy đội tấn công chiến tuyến phía Tây...
- Ta sẽ đích thân chỉ huy.
Roland thản nhiên nói.