Hai ngày sau, đội tàu của Roland Wimbledon đã đến bến tàu thành phố Xích Thuỷ.
Bá tước Delta sớm đã nhận được tin tức tỏ ra khá coi trọng không chỉ cho người quét dọn bến tàu một lần từ trong ra ngoài, còn treo tơ lụa và cờ màu trên chỗ bắt mắt. Tới hôm đó, hắn đích thân dẫn theo mọi người ra khỏi cửa thành, nghênh đón ở vùng ngoại thành, thái độ sốt sắng hơn hẳn lần trước Đệ Nhất Quân đến thăm hỏi.
Đương nhiên, George Nery và Guye Yurianne là quý tộc lớn của khu vực Trung bộ cũng nằm trong hàng ngũ đón chào.
Không thể không nói, quả thật sự phô trương của quốc vương mới khiến người khác liếc mắt, George đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy con tàu lớn sắt thép lấy tên của tứ vương tử mệnh danh đó, nhưng thời gian trôi qua hơn nửa năm lần nữa trông thấy, vẫn cho người ta một cảm giác chấn động. Mà thuyền Stone xếp gọn gàng phía sau thì nhiều hơn lần trước khá nhiều, ống khói trắng xoá và làn khói nồng nặc hoà thành một thể, giống như một cây trụ chọc trời. Khi chiến sĩ mặc đồng phục cùng màu nối đuôi nhau bước xuống bến tàu, trong lòng hắn không khỏi trào lên một cơn ngưỡng mộ… Nếu gia tộc Rock cũng có một quân đội như vậy làm việc cho hắn, đừng nói thành phố Xích Thuỷ, ngay cả bảo toạ trong đại điện Vương Đô kia cũng không phải không thể mong đợi.
- Đồ ngốc này, thật sự không biết làm sao thông suốt mà.
George xì:
- Năm sáu năm trước khi ta ở Vương Đô, rõ ràng hắn là người tệ nhất, đừng nói tới so sánh với mấy con trưởng, ngay cả muội muội miệng còn hôi sữa của hắn, thoạt nhìn cũng ổn hơn hắn.
- Điều này chứng minh tứ vương tử mới là người giấu kín nhất sao.
Bá tước Tririver nhún vai:
- Có thể bộc lộ tài năng từ nơi Biên Thuỳ, phát triển đến tình trạng như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải kẻ khờ làm được. Lát nữa ngươi nhớ phải đổi khuôn mặt cười, cố gắng bày tỏ ra sự nhiệt tình.
- Tất nhiên là ta biết chứ.
George không để tâm trả lời:
- Lấy thành viên vương thất làm đối thủ, cho dù hắn đúng là đồ ngốc, ta cũng sẽ dốc hết sức, ngươi không phải lo lắng điều này.
- Như thế thì tốt.
Lúc này, phía bến tàu tấu vang tiếng lanh lảnh, trong đám người cũng vang lên một trận rối loạn… Không cần nhìn cũng biết, Tây cảnh chấp chưởng, hoặc nói cách khác Greyfort quốc vương mới Roland Wimbledon đã hiện thân.
- Bên ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?
George ung dung thản nhiên hỏi.
- Lăm mươi mốt người đã đi vào trong.
Guye làm ra vẻ trông ngóng bệ hạ giá lâm, cũng không thèm quay đầu lại nói:
- Thêm hai ngày nữa, thì có thể sắp xếp những người còn lại cũng tiến vào.
- Bên ta cũng gần như vậy.
Khóe miệng hắn nhếch nhẹ:
- Xem ra thời gian hoàn toàn còn dư dả, lần này phần nắm chắc lớn hơn đây.
Hắn và Guye đã từng thảo luận về hành động sau khi Roland vào thành phố Xích Thuỷ nhiều lần, việc có thể nhất chính là đạt thành thoả thuận với lãnh chúa bá tước Delta trước rồi công bố tin tức thu hồi quyền lực phân phong… Dù sao thành phố Xích Thuỷ cũng là một thành phố lớn, xung quanh khá nhiều quý tộc có lãnh chúa, vì thế không thể tốc chiến tốc thắng như thị trấn Lá Liễu.
Cân nhắc về tính tình do dự thiếu quyết đoán của Delta, e rằng cần phải khiến hắn trằn trọc hai ba ngày mới có thể đưa ra quyết định này, cộng thêm thời gian chờ đợi tin tức lan truyền và các quý tộc khác lên men cảm xúc thì đã đủ bọn họ im hơi lặng tiếng bổ sung đầy đủ nhân lực trong mấy lối đi bí mật mới.
Sau đó chỉ cần dùng tiếng chuông nửa đêm làm lệnh, cùng nhau xông vào thành bảo thì có thể khiến vũ khí tuyết phấn mất đi nơi dụng võ… Ở trước mặt địa hình có lợi và ưu thế số lượng người tuyệt đối, chắc chắn Roland Wimbledon mọc thêm cánh cũng khó thoát.
- Hắn đến rồi.
Guye nhắc nhở.
George lập tức thay đổi thành khuôn mặt cười, xê dịch về phía trước… hàng đầu tiên đội ngũ là thành viên gia tộc của đại nhân lãnh chúa, hàng thứ hai thì tới lượt những gia tộc lớn như bọn họ.
Bá tước Delta đang kề cạnh quốc vương mới, mặt đầy nịnh hót giới thiệu người đón chào. Nhìn khuôn mặt tròn cười tới nỗi sắp không thấy được hai mắt và chiếc cằm trễ không ngừng run động của hắn, trong lòng George nổi lên một cảm giác buồn nôn.
Nếu hắn không nhớ lầm, năm xưa khi Deflick dẫn quân đi ngang thành phố Xích Thuỷ, lãnh chúa cũng a dua nịnh hót nhị vương tử như vậy.
- Bệ hạ, vị này chính là chủ nhân của Rock Ridge, bá tước George Nery.
Cuối cùng Delta cũng đi tới trước mặt hắn.
- Gửi lời chào tới ngươi, bệ hạ tôn kính.
Tay phải George xoa ngực, khom lưng xuống thật thấp, nói bằng giọng điệu nhiệt tình nhất:
- Nếu ngươi đồng ý đến dự Rock Ridge sản xuất nhiều lá trà và rượu trái cây vị tinh khiết nhất, điều đó sẽ là niềm vinh dự của ta.
- Vậy ư?
Câu trả lời của Roland khiến hắn hơi bất ngờ:
- Lãnh địa của ngươi ở đâu?
Lúc này không phải hắn nên bày tỏ đã nhận được tâm ý, có rảnh sẽ tới bằng phong thái của người bề trên sao? Tuy nhiên hắn vẫn nhanh chóng trả lời:
- Ở ngay phía đông thành phố Xích Thuỷ… Từ đây đi ra hai dặm về hướng đông, phía dưới dãy núi đầu tiên mà ngươi trông thấy bèn là lãnh địa của gia tộc Nery.
- Nghe vậy, chắc phong cảnh không tồi, hy vọng ngươi có thể trân trọng nó thật tốt.
Quốc vương mới vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười nói.
Trân trọng? Đây là ý gì?
George thầm cau mày lại, ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ cũ:
- Vâng, bệ hạ.
Quá trình nghênh đón cũng không xảy ra bất trắc gì, sau khi mọi người đều đã gặp được Roland, bá tước Delta tuyên bố tối nay sẽ tổ chức tiệc tối long trọng ở sơn trang ven sông, tiếp đó ra lệnh kỵ sĩ mở đường ở phía trước, hộ tống quốc vương vào thành.
Mọi thứ đều như kế hoạch của hắn, thậm chí còn tốt hơn… Đại quân của quốc vương mới cũng không có chen vào trong thành phố Xích Thuỷ như ong vỡ tổ, mà là đóng quân ở khu bến tàu vùng ngoại thành, bên cạnh Roland chỉ có một đội hộ vệ chưa tới trăm người. Như thế e rằng sau khi vào ở thành bảo, cũng chỉ hai mươi mấy người có thể thường xuyên canh gác cạnh phòng ngủ.
Kết quả có thể nói là đã định sẵn.
Nhưng không biết tại sao, hắn lại lờ mờ cảm thấy hơi bất an, có vẻ như nụ cười đó của Roland không phải đang mỉm cười với hắn… Thế nhưng hắn lại không nói nên được ý nghĩa cụ thể, chỉ cảm thấy trong lòng có luồng ớn lạnh vô cớ không thể hất đi.
George lắc đầu, đè hết tạp niệm trong đầu óc xuống, có lẽ chỉ là nhìn lầm thôi, hắn thầm nghĩ, cho dù đối phương có suy nghĩ gì, giây phút tiến vào thành bảo đó cũng sẽ hoá thành bong bóng… Chờ đến khi quốc vương mới lọt vào tay hắn, không ngại lại tìm hắn tâm sự việc tốt hôm nay.
Tới khi đó, mình không cần phụ hoạ hùa theo nữa, mà chắc đối phương cũng sẽ không còn tâm trạng nở nụ cười quái lạ như thế đâu.
Buổi tối đúng hẹn mà tới.
Tất cả người dân thành phố biết được hiện giờ vương tử cuối cùng của vương thất Wimbledon đang ở trong thành phố Xích Thuỷ, mà hắn rất có thể cũng là quân vương chấp chưởng cả Greyfort, vì vậy trong thành giống như ăn mừng dịp lễ. Đèn đuốc của khu vực trong thành to lớn sáng trưng, còn sơn trang ven sông càng hơn thế… Trước giờ đây là nơi chiêu đãi khách quý, sảnh tiệc xây ngay phía trên hồ lớn liên thông với sông Xích Thuỷ, chống đỡ bởi mấy chục thân cây thông rụng trăm năm, dựa vào một hành lang giống một cầu tàu thông sang cạnh bờ, thậm chí trong sảnh có thể trông thấy nước chảy.
Vì lấy lòng quốc vương mới, bá tước Delta dồn tâm trí bưng hết món ngon trong quý của các vùng xung quanh lên bàn ăn, có một số nguyên liệu nấu ăn ngay cả George cũng chưa từng thấy.
Nhưng tâm tư của hắn không nằm trên vấn đề ăn uống.
Ngoại trừ để ý hành động của Roland Wimbledon, những quý tộc thân thiết với lãnh chúa thành phố Xích Thuỷ kia cũng là trọng điểm mà hắn cần phải đề phòng.
Khi quốc vương mới xuất hiện ở sảnh tiệc, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Người đi theo bên cạnh Roland lại toàn là nữ tử.