Gì… Cơ?
George chớp mắt, nhất thời hơi nghi ngờ đôi tai của mình.
Hắn nhìn sang bá tước Tririver bên cạnh, phát hiện đối phương cũng tỏ ra vẻ ngỡ ngàng… Có một khoảnh khắc, vẻ mặt của các quý tộc đều giống như Guye, tin tức vốn nên mang tính chất bùng nổ, trong sảnh lớn lại không người nào hưởng ứng.
Đây… Không phải chuyện trong kế hoạch mà!
Chẳng lẽ bá tước Delta đã bị Roland Wimbledon thuyết phục trước đó rồi ư?
Hắn đưa ánh mắt nhìn sang phía lãnh chúa thành phố Xích Thuỷ, đáp án nhận được lại là không… Phản ứng của bá tước cũng không bình tĩnh hơn bọn họ bao nhiêu, trừng to hai mắt, không dám tin nổi nhìn quốc vương mới như nhau. Dễ nhận thấy, khi hắn bố trí buổi tiệc tối này, mời mọi người đến dự, cũng không biết quốc vương mới sẽ có hành động này.
Đối với Delta, chuyến đi sơn trang ven sông chỉ là một buổi tiệc tổ chức theo thông lệ mà thôi.
Còn những người khác, cũng là tới dự buổi tiệc này theo lệ cũ.
Đây chỉ là hành động một mặt của Roland!
Hắn… Điên rồi sao?
- Ta nghĩ rất nhiều người các ngươi đã biết, chế độ phân phong nghiêm trọng cản trở lưu động, phân hoá của nhân viên, từ đó hạn chế đi sự phát triển của lực sinh sản. Suy xét về Greyfort… cho tới toàn loài người sẽ sa vào một trận nguy cơ lớn, ta không thể không đưa ra một quyết định khó khăn, đó chính là thu hồi tất cả đất đai và quyền lực, để người Greyfort có thể làm việc cùng một ý chí.
Nhân viên phân hoá? Lực sinh sản? Nguy cơ lớn? George nuốt nước bọt, rốt cuộc tên này đang nói gì chứ? Ai biết những thứ này hả!
Thế nhưng thoạt nhìn quốc vương mới, có vẻ như hắn không bận tâm cách nghĩ của bọn họ, không coi ai ra gì tiếp tục nói:
- Theo như trước mắt, quyết định này là chính xác, với lại cần thiết. Tây cảnh và Bắc cảnh Greyfort đều là giả dụ thành công, quý tộc phân phong biến mất không khiến nơi đó mất đi trật tự, trái lại trở nên càng có ngăn có nắp, lệnh chính phủ thống nhất, quy hoạch và điều phối khiến lực sinh sản nảy sinh từ xưởng nhỏ của gia đình truyền thừa thức, dần dần chuyển biến sang công xưởng lớn sinh sản, đồng thời cũng sinh ra lượng lớn của cải, những người tích cực tham dự vào trong đó đều nhận được lợi ích tương đối khá, điều này là sự thật không cho phép nghi ngờ, ta nghĩ các ngươi đều thấy được thành quả.
- Ta nói mấy điều này không phải muốn nhổ cả rễ của quần thể quý tộc này, mà là muốn nói cho các ngươi biết, mất đi phong địa và tước vị không đồng nghĩa mất hết tất cả. Dưới chế độ mới, ngược lại các ngươi có thể nhận được nhiều cơ hội hơn… Ví dụ như một cái bánh kem, nếu nó chỉ to bằng bàn tay, cho dù nuốt hết cũng chỉ được ăn no. Nhưng nếu có thể biến nó thành kích cỡ như cái bàn, dù chỉ ăn một góc, cũng có thể no cứng một cách hài lòng thỏa dạ. Nếu cải cách đều có lợi ích cho hai bên, vậy phổ biến toàn diện cũng không phải chuyện khó mà lý giải nữa… Đối với việc này, thật ra phần lớn các ngươi sớm đã biết được, đúng chứ?
Xác thực có không ít quý tộc đều biết rõ mục đích mà ngươi đến đây, nhưng không ngờ ngươi lại hấp tấp như thế, mạch suy nghĩ trong đầu George quay nhanh. Sau khi sự kinh ngạc lúc đầu qua đi, hắn dần dần bình lặng lại, và bất ngờ phát hiện biến cố ngoài kế hoạch này cũng không phải chuyện tồi, trái lại hết sức có lợi với hắn!
Nhiều quý tộc như vậy có mặt tại đây, hầu như không thể nào đạt thành ý kiến nhất trí, ngược lại khiến mâu thuẫn kích phát trước thời hạn, điều này còn bỏ bớt đi công sức tạo thế sau khi hắn lấy được thành bảo. Dù sao so với việc thuyết phục lãnh chúa thành phố Xích Thuỷ mới hành sự, hành động này quá trực tiếp, thậm chí dễ dàng đẩy những người vốn nghiêng về phía bá tước Delta đến bên hắn.
Quả nhiên, sau khi mấy quý tộc lấy lại tinh thần, đã có người mở miệng nói:
- Bệ hạ, ta cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể của hai cảnh Tây Bắc lắm, có thể cho ta suy nghĩ vài ngày rồi trả lời ngươi không?
- Đúng thế, sự việc này quá mức trọng đại, ta còn có mấy nhà họ hàng, một mình không làm chủ được.
- Bệ hạ, ngươi có thể đảm bảo mỗi người bọn ta đều nhận được của cải nhiều hơn không?
- Lỡ như cải cách thất bại, bọn ta không có phong địa, chẳng phải đồng nghĩa với việc bánh kem trước kia cũng mất đi luôn sao?
- Chính sách của ngươi tuyệt đối là bước đi anh minh, nhưng… Ta không phải người giỏi làm ăn mà, thưa bệ hạ!
Không sai, chính là như vậy, trong lòng George mừng thầm, người chất vấn càng nhiều thì càng thể hiện được sự lo xa nghĩ rộng của hắn, mà quốc vương mới không thể giải quyết dứt khoát, chỉ sẽ sa vào cảnh khốn khó tiến thoái lưỡng nan!
Chỉ thấy Roland vẫn giữ vẻ mặt ban đầu, chờ sau khi mọi người lao nhao một phen, mới giơ tay lên, đè tiếng bàn tán ồn ào xuống:
- Dường như các ngươi đã lầm một vấn đề, những điều ta nói không phải kiến nghị, mà là mệnh lệnh của quốc vương… Các ngươi xem nó như hàng hóa trên quầy hàng, cò kè bớt một thêm hai ở đây sao?
Sự ôn hoà trong giọng điệu của hắn nhạt đi một ít, thay vào đó là một tia lạnh lùng buốt giá:
- Thậm chí ta không cần các ngươi đồng ý, những người nào sẽ đứng trên xe ngựa của thời đại, tiến bước cùng ta, còn những kẻ nào sẽ trở thành tảng đá ngăn cản bánh xe, bị nghiền thành bột phấn, ta đều biết rõ.
- Làm… Làm sao ngươi biết được vậy?
Bá tước Delta ngạc nhiên nói.
Nụ cười trên mặt của Roland tươi tắn hơn:
- Vì ta có thể nhìn thấu lòng người.
- Ngươi nói gì, gì cơ?
- Đối mặt thứ vượt quá phạm vi lý giải, nghi ngờ là phản ứng bình thường.
Roland quay người lại tỏ ý với Edith:
- Nếu đã vậy, ta cứ làm mẫu cho các ngươi xem vậy.
Trân châu của Bắc địa gật đầu, cười nói với các quý tộc:
- Năng lực của bệ hạ rất dễ chứng minh, chỉ cần tiếp theo các ngươi thuật lại lời ta từng nói, lập tức thì sẽ hiểu ra, trong thuật rắp tâm tuyệt đối không lời nối dối nào có thể trốn tránh… Sở dĩ Wimbledon nhất mạch được trở thành người thống trị của Greyfort, chính vì nắm giữ năng lực như vậy. Song có một câu ta phải nói trước, nếu các ngươi không thuật lại, thế thì chỉ đành đối xử các ngươi như tảng đá bị nghiền nát thôi.
Trò hề, đây quả thật là một trò cười! Trong lòng George Nery khịt mũi khinh thường, đâu có thuật rắp tâm gì chứ, nếu để phù thuỷ nói câu này còn đáng tin hơn một ít. Nhưng trong lồng ngực hắn vẫn đang đeo đá thần phạt, căn bản không sợ sẽ bị mê hoặc bởi sức mạnh tà ma.
Tuy hắn rất muốn kêu gọi mọi người ngăn lại trò hề này, nhưng hắn phát hiện trong đám người hiếm có quý tộc bày tỏ phản đối, theo vẻ mặt của mọi người có thể nhìn được ra, không phải có bao nhiêu người đã tin tưởng cách nói này, mà là chờ đợi Edith mở miệng với trạng thái tâm lý thử xem cũng chẳng sao. Cũng không biết bọn họ muốn xem trò cười của quốc vương mới, hay không muốn triệt để đắc tội đối phương ở đây.
Khoé môi Edith nhếch lên:
- Mời các vị nghe kỹ đây, câu đầu tiên là… Ta hoàn toàn tán thành chính sách mới của bệ hạ Roland, đồng ý tích cực chủ động phối hợp làm việc với quan viên do thành Neverwinter điều động.
Các quý tộc không mấy để tâm đọc một lần theo nàng, có mấy người còn không nhịn được khẽ cười ra tiếng, dễ nhận thấy cảm thấy hành động này khá hài hước.
- Không một ai nói thật cả.
Roland nhanh chóng cho ra đáp án:
- Tuy hơi lấy làm tiếc, nhưng cũng bình thường, đổi lại là ta, e rằng cũng không dễ dàng tin tưởng và nghe theo một quốc vương quanh năm ở vùng biên giới Greyfort. Xin tiếp tục.
Chờ đã… Hơi không ổn, George cau mày lại, thật sự sẽ có quốc vương thản nhiên chấp nhận điều này sao? Bản thân hắn là lãnh chúa của Rock Ridge, mặc dù biết rõ không phải mỗi lãnh dân đều sẽ phục tùng hắn từ đáy lòng, nhưng vẫn không hy vọng tận tai nghe thấy đối phương nói vậy. Lúc này hắn không phải nên cảm thấy ngượng ngùng và tức giận sao? Tại sao Roland Wimbledon lại bình thản ung dung như thế?
- Câu thứ hai… Tuy ta không hiểu rõ bệ hạ muốn làm gì, nhưng phân phong quyền cũng không phải thứ gì phải có cho bằng được, chỉ cần những cơ hội mở rộng của cải đó xác thực tồn tại, ta đồng ý thử một lần.
Edith khẽ chấm môi, vẻ mặt hào hứng nói:
- Đây, mời các vị chắc chắn phải nói rõ từng câu từng chữ nhé!