Tình hình lần này đã thay đổi.
Sau khi kể lại xong, bốn người được thị vệ của tân vương đưa ra khỏi đám người.
Các quý tộc không khỏi xôn xao.
- Bệ hạ, cái này...
- Á, đoán không sai mà, bốn người bọn họ nói thật. Roland buông tay nói, tình nguyện thử một lần chính là tư cách để lên xe, ở đứng trước cải cách, dũng khí dám thử là đáng quý nhất. Sau đó hắn nhìn về phía quý tộc được chọn ra, làm cho tốt, đừng bỏ lỡ cơ hội nằm trong tay.
- Vâng, vâng. Thưa bệ hạ!
Bốn người được ưu ái kính sợ nói.
Một đám hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng George không nhịn được gầm nhẹ, dũng khí? Bằng cấp? Đừng đùa nữa! Những người này chẳng qua cũng chỉ là nam tước ở những vùng biên cương nghèo kiết xác mà thôi, lãnh địa cằn cỗi, sản lượng ít ỏi, không giỏi kinh doanh, nhân lực thì thiếu thốn, đây mới là chân dung thực của bọn họ! Đất tự nhiên không đủ chia đương nhiên là không có gì đáng để luyến tiếc, lý do duy nhất còn giữ lại chỉ là tấm vải che mặt che đi thân phận mà thôi, về cơ bản lùi thêm một bước nữa thì ngay cả lời mời dạ tiệc cũng sẽ không nhận được, cư nhiên lại có thể được tân vương đặc biệt chú ý tới? Hay là nói... Những người này đã thông đồng với Roland Wimbledon từ lâu, phối hợp biểu diễn vở kịch hoang đường này?
Chờ đã... Hắn đột nhiên nghĩ về một tin đồn, một câu chuyện giật gân từ vương đô.
Việc này rất ít người đích thân trải qua, nhưng quả thật có liên quan đến Tứ Vương tử, lời đồn rằng người này sau khi công chiếm vương đô, đã tiến hành một cuộc phán xét trong Thánh Điện Song Tháp, để phán xét tội ác của các đại quý tộc kia. Kết quả sau khi tham gia, vương đô khiến đám quý tộc nắm giữ thực quyền gần như bị quét sạch, Deflick cũng bị kết án treo cổ, bởi vậy thay vì nói là phán xét, chi bằng nói là diệt trừ kẻ phản đối.
Nhưng cả quá trình lại tràn ngập màu sắc quỷ dị.
Nghe nói Roland đang định dùng ‘trò chơi hỏi đáp’ để định tội mọi người.
Mười câu hỏi, hễ có một câu trả lời sai, sẽ bị đưa vào nhà tù, mà cơ sở của việc định đoạt là thuật đọc tâm trong truyền thuyết.
Lúc đó George không quan tâm lắm tới những lời này, cho rằng những lời này chỉ là lời đồn bịa đặt ra nhằm che giấu sự chột dạ và nhát gan của những quý tộc may mắn thoát khỏi cuộc định tội, cái gọi là đọc tâm chẳng qua chỉ là Roland dựa vào sở thích của hắn mà tùy ý đưa ra phán quyết, cuối cùng cho dù đối phương không ở lại vương đô, cũng sẽ không cho đám cựu thần của Deflick có cơ hội quay trở lại.
Nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện mình có chút không dám chắc.
Chẳng lẽ... Tin đồn này là sự thật sao?
- Kế tiếp là câu thứ ba, nghe kỹ.
Thanh âm của Edith lại vang lên.
- Ta không muốn từ bỏ đất phong và quyền lực của mình một chút nào, nhưng ở trước mặt lực lượng áp đảo, ta càng không muốn vì chúng nó mà trả giá bằng mạng sống.
Nàng hướng về phía mọi người rồi dùng tư thế mời để mời người tiếp theo:
- Bây giờ đến lượt các người rồi.
Bầu không khí trong hội trường dần dần thay đổi.
Lúc trước còn có người giữ thái độ không sao cả, không chút để ý lời kể lại, nhưng khi nhóm quý tộc đầu tiên được tân vương đồng ý, dẫn đầu rời khỏi đám người, trong lòng mọi người liền có thêm một cảm xúc khác thường.
Lần này ngay cả câu trả lời cũng không còn chỉnh tề nữa.
Nhưng mà lượt thị vệ lần này vẫn như cũ lựa chọn ra càng nhiều quý tộc.
Điều khiến cho George Nery trầm xuống chính là bá tước Delta cũng ở trong đó.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Guye lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi, chẳng lẽ bọn họ đều bị tân vương thuyết phục sao?
George âm thầm đếm, tổng cộng có hai mươi mốt người được dẫn ra, thậm chí có mấy người hai ngày trước còn đứng trong phủ đệ của hắn, thương thảo làm thế nào đối kháng Roland. Ngay cả tùy tùng và người hầu của các quý tộc, trong nháy mắt đám đông thu hẹp lại một nửa.
- Không, không thể như thế... Nếu Roland đã có liên lạc với rất nhiều người như vậy, ta không thể không phát hiện ra.
Hắn cắn răng.
- Chắc là bọn họ được chọn tạm thời.
- Vậy... Tại sao bọn họ không nói điều đó?
Nam tước Levitan cũng tới gần, tên Hufl kia, rõ ràng lúc trước còn đứng về phía bọn ta!
- Nói cái gì?
George hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
- Bệ hạ ngài nhìn lầm rồi, ta xem trọng đất phong hơn bất cứ thứ gì, ngay cả từ bỏ tính mạng cũng không tiếc? Đổi lại là ngươi, ngươi có thể nói không?
- Ơ, ta...
Thật ngu ngốc, hắn tức giận nghĩ rằng vấn đề không phải là những người được chọn ra, mà là những quý tộc còn lại, Roland Wimbledon có thể nhắm mắt chọn người, sau đó nhóm còn lại cuối cùng thuộc về kẻ đàn áp, nhưng hắn phải làm sao bảo đảm trong đó sẽ không có người của bên lãnh chủ thành phố Xích Thủy?
Chọn nhầm đối tượng sẽ vô duyên vô cớ đẩy thế lực này về phe đối lập, mánh khóe này ngoại trừ đánh rắn động cỏ ra thì hầu như không có ý nghĩa gì, hay là nói, hắn chỉ là muốn ở trước mặt mọi người khoe khoang thuật đọc tâm của hắn?
George nhìn xung quanh đại sảnh một lượt, lại một lần nữa xác định tân vương chỉ mang theo sáu gã thị vệ, cho dù người sau thu nhỏ số lượng xuống một hai người, muốn giết gà dọa khỉ, chỉ cần ở trước mặt mọi người gây rối loạn, thì sáu người này cũng không nhất định có thể áp chế được.
Ít nhất, hắn và bá tước Tririver cũng sẽ không ngồi yên.
- Phục tùng sức mạnh cũng không phải là một câu trả lời khó xử.
Roland mỉm cười nói với nhóm quý tộc thứ hai.
- Từ xưa đến nay, sức mạnh mạnh yếu vốn luôn là căn cứ quyết định sắp xếp tầng lớp nhân loại, tầm quan trọng của việc biết xem xét thời thế cũng không ít hơn dũng khí là bao nhiêu. Các vị tổ tiên có thể chiếm cứ một chân ở Greyfort, đem huyết mạch của mình lưu truyền lại, mà không bị hủy diệt trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, đây vốn chính là một kiểu chứng minh thực lực, ta rất cao hứng nếu các ngươi có thể đem điều này tiếp tục kế thừa. Ngoài ra ta sẽ lập lời thề tại đây, các ngươi sẽ không được đối đãi khác biệt với nhóm quý tộc đầu tiên, chỉ cần các ngươi đem câu trả lời ngày hôm nay ghi nhớ trong đầu, về sau nếu gặp phải vấn đề giống như vậy, suy nghĩ kỹ một chút sức mạnh mà ta có được là được.
Nói xong hắn nhìn về trân châu của Bắc địa, đọc câu tiếp theo đi.
Edith gật gật đầu, câu thứ tư, hai bên ta đều không muốn từ bỏ, cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Câu nói này rất ngắn, nhưng trong giới quý tộc còn lại chỉ có năm, sáu người mở miệng, đại đa số lựa chọn im lặng, bọn họ đã ý thức được mình đang bị tách ra.
Mà trong số những người mở miệng kể lại, thị vệ chỉ chọn ra ba người.
- Khụ khụ, bệ hạ, bọn ta tin tưởng ngài có thể nhìn thấu lòng người, cứ dừng lại ở đây đi.
- Đúng vậy, đây dù sao cũng là yến hội hoan nghênh, ngài xem…
Bá tước Delta và bá tước Tririver trước sau khuyên can.
- Người trung lập ít hơn ta tưởng tượng.
Roland dường như không nghe thấy.
- Lắc lư trái phải, do dự không tính là một phẩm chất tốt, đặc biệt là trong làn sóng đang thay đổi từng ngày. Nhưng các ngươi thuộc loại có thể cải tạo, trước tiên ở lại nơi này đi, nói không chừng một khắc sau, các ngươi sẽ thay đổi quan điểm của mình.
Hắn dừng một chút, rồi hướng về phía quý tộc còn lại, kế tiếp là câu cuối cùng, nhưng ta nghĩ các ngươi hẳn là đã đoán được nội dung của nó, hoặc là nói, ý nghĩ trong lòng các ngươi. Đã như vậy, câu này ta tự mình nói là được rồi.
- Bất luận như thế nào ta cũng không muốn giao ra đất phong và quyền lực, vì thế, ta không ngại mạo hiểm, chỉ cần có thể lật đổ quốc vương, gia tộc và phú quý tất nhiên sẽ tồn tại lâu dài!
Trong khoảnh khắc đó, đống lửa giống như không có gió mà tự bùng lên.
Trong đại sảnh không có người mở miệng, không khí giống như ngưng đọng lại.
- Không trả lời cũng không quan trọng, lúc trước ta đã nói qua, đây không phải là đề nghị, mà là mệnh lệnh.
Roland chậm rãi nói.
- Người không kể lại, không có tư cách tiếp tục đồng hành nữa, con đường của ngươi kết thúc ở đây.
- Ngươi vậy là có ý gì.
George cũng trầm mặt xuống.
- Không có chứng cứ, cũng không có phán xét, chỉ dựa vào một câu nói, ngài liền muốn định tội của bọn ta sao?
Các quý tộc còn lại vẫn còn có hai mươi bảy vị, con số này vượt xa dự đoán của hắn, dựa theo tước vị không giống nhau, mỗi người đều mang theo hai đến bốn tùy tùng, cộng lại ít nhất sáu mươi người trở lên, trong đó còn có không ít kỵ sĩ dự bị, ép bọn họ đến bước này rốt cuộc có lợi gì cho với tân vương chứ?
Hắn không sợ đang tự châm lửa đốt mình sao!
- Bệ hạ, nếu như là đang nói giỡn, thì đã quá đủ rồi.
Guye vẫn bày ra một bộ mặt hiền lành, bình tĩnh khuyên nhủ.
- Câu nói cuối cùng quá mức nghiêm trọng, bọn ta gánh vác không nổi, ngài làm sao có thể khẳng định tất cả mọi người đều nghĩ như vậy đây? Ít nhất ta tuyệt đối sẽ không phản bội gia tộc Wimbledon.
- Đúng vậy... Quá oan uổng, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy!
- Bệ hạ, xin hãy minh xét!
Mọi người nhao nhao la hét.
- Các ngươi biết gì không? Nhìn thấu lòng người chính là một loại năng lực như vậy, nói càng nhiều, lại càng có thể phân biệt rõ thật giả.
Roland không hề hấn gì nhận lấy một cái ly thủy tinh từ trong tay Edith.
- Có lời gì thì giữ lại đi nói với xẻng, khoáng thạch đi.
- Khoáng, khoáng thạch?
- Đúng vậy, các ngươi sẽ lĩnh tội mưu phản, bị áp giải đến mỏ núi North Slope làm lao dịch hai mươi năm, dù sao thì trước mắt các vị vẫn chỉ đang mưu tính trong lòng, vẫn chưa tiến hành thật sự.
Trong giọng nói tân vương xen lẫn sự nguy hiểm.
- Nhưng mà... Nếu các ngươi có hành động phản kháng, chuyện mưu phản liền trở thành hành động thực tế, mỏ khoáng nghiễm nhiên cuối cùng cũng không thể dung nạp các ngươi. Điểm đến cuối cùng của các ngươi chỉ có một con đường chết.
Nói tới đây, hắn uống cạn ly rượu vang, tiện tay ném chiếc ly đi.
Sau khi chiếc ly bay một vòng cung, rơi xuống dưới chân George, choang một tiếng vỡ thành mảnh vụn.
- Bắt bọn chúng lại!