Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 867

Chương 867
Chương 867

Điên rồi, tên này… Tuyệt đối điên rồi!

George Nery không thể tin sự việc sẽ ầm ĩ đến mức này, dựa vào cái gì mà tân vương cho rằng bọn họ sẽ không phản kháng, cứ ngoan ngoãn bó tay chịu trói chứ?

Lấy sáu người chống lại hơn sáu mươi người, chẳng lẽ những thị vệ này đều làm bằng sắt sao?

Cho dù đối phương có phù thủy, nhưng trước mặt quý tộc mang theo đá thần phạt thì không hề có phần thắng nào cả!

Theo mệnh lệnh của tân vương, sáu thị vệ phái nữ kia không đồng loạt xông lên mà chia ra hai người canh ở cửa ra và trước mặt Roland, bốn người khác rút đoản kiếm ra, từng bước một tới gần các quý tộc.

Trong đám người nhất thời vang lên hàng loạt tiếng kiếm bén rút ra khỏi vỏ -- ở dưới tình huống thực lực đối lập chênh lệch như thế, không có ai muốn bỏ vũ khí xuống, quỳ chân đầu hàng cả.

- Bệ, bệ hạ…!

Lãnh chúa thành phố Xích Thủy thay đổi sắc mặt:

- Tất cả mọi người bình tĩnh một chút, có ý kiến có thể thong thả nói chuyện!

Bây giờ nói lời này đã quá muộn rồi, George và Guye liếc nhìn nhau, lập tức đã hiểu được ý của đối phương, kế hoạch thay đổi, ra tay trong sơn trang này!

Cho dù nơi đây không thích hợp phòng thủ, nhưng thắng ở chỗ quý tộc Xích Thủy cơ bản đều đã đến đông đủ, chỉ cần có thể khống chế được Roland thì hắn có thể nắm chắc mượn sức phần lớn đến phía mình – giống như tứ vương tử đã nói, lực lượng mới là tiêu chuẩn để đánh giá tất cả, đáng tiếc trong sơn trang ven hồ này, lực lượng không hề đứng về phía đối phương!

- Ta không thể tiếp nhận!

Guye hét lớn một tiếng, cầm kiếm trong tay đi ra từ trong đám người – hắn đã thay đổi vẻ mặt hiền lành đôn hậu trước đó thành trở nên nghiêm túc:

- Nếu như xét xử có chứng cứ xác thực, ta không lời nào để nói cả, nhưng quyết định như một trò đùa này, bất cứ một gã quý tộc chân chính nào đều khó tuân theo được. Cho dù là Wimbledon Đệ Tam hỏi ta như thế, ta vẫn giữ nguyên câu trả lời này! Điện hạ, đây là ngươi ép ta đấy!

Phía sau hắn còn có bốn người hầu cao lớn, mỗi một người ngẩng đầu mà đứng, hoàn toàn không hề e ngại đối thủ là quý tộc vương thất. Từ trên khí thế mà nói, Bá tước Tririver thậm chí còn áp đảo cả đoàn người của tân vương.

Làm thật xinh đẹp, George thầm nghĩ, tuyên ngôn lý lẽ đường hoàng như vậy, kể cả là vương tử đều khó mà phản bác được. Huống chi nửa câu sau còn kéo tất cả quý tộc vào trong đó, tính chất cổ vũ và kích động đều có, tiếp theo chỉ cần bắt được Roland thì có thể giải quyết dứt khoát!

Mà đối phương nhất định không thể ngờ được, Bá tước tuổi gần bốn mươi, thoáng nhìn đã có tóc hoa râm này là một gã lành nghề tuyệt đối.

Guye Yurianne có sức mạnh kỳ lạ trời sinh, năm mười lăm tuổi đã dẫn theo hai gã kỵ sĩ quét sạch một nhóm giặc cướp chiếm cứ cửa sông, sau khi thành niên lại càng thông thạo các loại binh khí, tỷ thí giữa các quý tộc đều khó gặp được đối thủ. Có người gọi hắn là Guye “Khổng lồ”, cũng cho rằng nếu như hắn không phải là một đại quý tộc mà là kỵ sĩ thì trong sử sách nhất định sẽ ghi chép lại cái tên kỵ sĩ mạnh nhất này.

Về phần bốn gã người hầu kia, mỗi người đều ở trình độ chuẩn kỵ sĩ, chỉ cần cuốn lấy thị vệ của tân vương một lúc, ở trước mặt Bá tước Tririver thì Roland Wimbledon vốn không có lực chống đỡ!

- Đi lên giúp hắn một chút.

George kêu người hầu của mình:

- Canh chừng Edith tiểu thư.

- Dạ.

Lại có mấy người nhảy qua đám người.

Đối mặt với Guye sải bước tới trước, nụ cười trên mặt Roland không hề giảm xuống, ngược lại mãnh liệt hơn, giống như hoàn toàn không ý thức được thế cục hiện giờ vậy, điều này khiến George không khỏi siết chặt tay. Cười đi, đây là thời khắc đắc ý cuối cùng của ngươi đó, đợi lát nữa sẽ khiến ngươi muốn khóc đều khóc không nổi!

- Lên!

Khi khoảng cách giữa hai bên gần đến trong mười bước, Guye tăng tốc thêm, vung kiếm chém tên nữ thị vệ kia!

Lực đạo to lớn này thậm chí khiến cho người ta còn nghe được cả tiếng xé gió rít gào.

Một đòn này chỉ có thể né tránh, tuyệt đối không thể cố đỡ!

Mà đối phương mới vừa tránh ra, trước mặt Roland sẽ không còn ai nữa.

“Keng – Rẹt –”

Sau đó George nghe được hai âm thanh, âm thanh trước là tiếng kim loại va chạm vào nhau, thanh thúy mà dễ nghe, âm thanh sau lại là tiếng cọ xát rất nhỏ do hai lưỡi dao tiếp xúc với nhau phát ra. Nửa thanh trường kiếm bay vút lên, xoay tròn mấy vòng trong không trung rồi đâm vào trong sàn gỗ.

Tiếp theo là đầu của Bá tước Tririver.

Nó phẳng lỳ từ chỗ cổ trượt xuống, phịch một tiếng rơi lên trên sàn, nảy lên hai lần sau đó không động đậy được nữa, máu chỗ đứt rơi xuống vạch ra một đường cong đỏ tươi.

Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?

Đối phương lại chỉ dùng một kiếm, chặt đứt cả vũ khí lẫn đầu của Guye “Khổng lồ” rồi?

Sao có thể chứ!?

Nhưng mà không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, bốn phía đám người đã vang lên tiếng đao kiếm đánh nhau với tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn – một kiếm giống như tín hiệu, bốn nữ thị vệ kia đồng thời chém giết lại từ mấy phương hướng, nhất thời gây ra một trận gió tanh mưa máu. George hoảng sợ phát hiện, động tác của những người này gần như nhanh đến khó có thể dùng mắt thường theo doi được, lực đạo này cũng lớn đến kinh người, bất cứ thứ gì qua tay các nàng đều có thể trở thành vũ khí trí mạng, kể cả là nắm tay và ngón tay đều vừa chạm đã bị thương, giống như chiến đấu với quý tộc không phả là loài người mà là một pho tượng sắt thép vậy!

Quái vật, đây vốn là một đám quái vật, hắn thầm kêu lên trong lòng, người bình thường sao có thể luyện thân thể mình đến mức này được?

- Nhưng mà… Nếu như các ngươi có hành động phản kháng, chuyện mưu phản thành hành động thực tế, khu mỏ tự nhiên không chứa chấp các ngươi được. Kết cục của các ngươi chỉ có một con đường chết.

Trong phút chốc, George Nery đột nhiên nhớ tới lời tân vương nói.

Trong đầu hắn giống như có một tia chớp xẹt qua – chẳng lẽ đối phương chỉ chờ đợi một khắc này sao?

Hắn khó nhọc quay cổ, nhìn về phía Roland Wimbledon đang đứng thẳng.

Một luồng ý lạnh khó có thể kiềm chế được từ lòng bàn chân dâng thẳng lên, thẳng tận lưng – giờ phút này hắn mới phát hiện mình đã đọc hiểu được hàm nghĩa trong khuôn mặt tươi cười kia.

Đây là một cạm bẫy tuyệt đối!

Cố ý để Đệ Nhất Quân ở ngoài thành, đội hộ vệ đi theo chỉ có trăm người, khi dự tiệc lại chỉ dẫn sáu tên thị vệ vào bàn; vẻ mặt cương quyết giả bộ như không nhìn rõ tình thế, không hề cho người ta không gian lui nhường, tất cả những hành vi này đều chỉ vì dụ dỗ bọn họ ra tay!

Áp tải khu mỏ? Không… đối phương vốn không định bỏ qua cho đám quý tộc còn sót lại, nếu bọn họ bó tay chịu trói, chỉ sợ tân vương sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng mới đúng.

Không sai… đó là nụ cười của chờ mong.

Chờ mong bọn họ bước từng bước một vào vực sâu theo hành trình hắn đã bày ra, chờ mong bọn họ tự chui đầu vào rọ -- chỉ có tân vương mới có thể cảm thấy sung sướng như vậy. Nhưng nụ cười này lại tràn ngập ác ý đối với George, bởi vậy hắn mới không phát hiện được ý cười nên có, ngược lại sẽ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

- Tha, tha cho chúng ta đi…

- Bệ hạ, ta đầu hàng!

- Ta cũng vậy, gia tộc Levitan thề nguyện trung thành với ngươi!

- Ngươi cần gì ta đều cho ngươi! Van cầu ngươi tha thứ cho ta!

Tình thế thay đổi đột ngột, thấy tình hình không ổn đám quý tộc ào ào quỳ xuống cầu xin tha thứ, bọn họ rõ ràng vẫn chiếm đa số, kẻ địch chỉ có bốn tên mà thôi, nhưng trong tình hình như vậy bị bao vây vẫn là bọn họ.

Đã chậm rồi, George buông bội kiếm xuống, khoảnh khắc rút vũ khí từ bên hông ra ngay trước mặt mọi người, bọn họ đã thành kẻ mưu phản trong miệng Roland rồi.

Các cảm xúc không cam lòng, bực tức, sợ hãi và phẫn nộ thay phiên xuất hiện, cuối cùng quy về hư vô dưới một thanh trường kiếm.

Tiếng chém giết với tiếng cầu xin tha thứ dần đi xa, thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy là đại sảnh xiêu vẹo cùng với chậu máu úp vào mặt.

Bình Luận (0)
Comment