Cảm giác này… thật tuyệt vời.
Edith hít một hơi thật sâu, tinh tế thưởng thức mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Cùng với sợ hãi đang lan tràn trong lòng mọi người.
Vòng bao vây đang nhanh chóng thu nhỏ lại, cái gọi là chống cự chỉ kéo dài trong một thời gian rất ngắn rồi đã bị thế công sắc bén không thể đỡ của phù thủy thần phạt đánh tan. Trong mắt những người Taquila sống sót ở đây, đám quý tộc ngày thường cao cao tại thượng chẳng có gì khác người thường cả, chỉ cần không có năng lực thì đều là thân thể người thường, ra tay không hề chần chừ.
Nhưng giờ phút này các nàng không phải giết hại vì bản thân, mà vì nhận mệnh lệnh của một người bình thường khác. Nàng cũng chắc chắn dưới ảnh hưởng của người bình thường kia khiến những phù thủy thần phạt này cũng làm việc tuân theo mệnh lệnh của mình.
Cho dù nàng giống như đối phương, đều chỉ là người bình thường.
Đây là sức hấp dẫn của quyền lực.
Thông qua liên hệ và giao tiếp giữa người với người, pha trộn ích lợi, mục tiêu, ham muốn và theo đuổi vào với nhau tạo thành một trật tự kỳ lạ, thông qua nó, cho dù là người bình thường đều có thể nắm trong tay lực lượng mạnh hơn bản thân rất nhiều.
- Bệ hạ, đã hoàn thành sàng lọc rồi.
Khi một người cuối cùng ngã xuống, Phyllis “Số bảy mươi sáu” ném trường kiếm tràn đầy vết nứt xuống, xoay người báo cáo cho Roland.
Thi thể của hơn sáu mươi người đang ngổn ngang lộn xộn nằm một đống, máu tươi chảy ra đọng thành hình một thứ màu đỏ sậm, dưới lửa trại chiếu rọi xuống giống như sáp nóng vậy.
Nơi đây lặng ngắt như tờ, tất cả quý tộc còn sống đều mặt tái nhợt, cắn chặt răng không dám lên tiếng, sợ mình sẽ trở thành thi thể tiếp theo. Còn có ba người “Đứng không vững” đã co quắp ngã trên đất, cả người run rẩy.
Nếu hiện giờ hỏi một vấn đề giống như trước, cho dù không có Nightingale, nàng cũng biết đối phương sẽ trả lời như thế nào.
Có sợ hãi, trung thành sẽ nhận được bảo đảm.
Đương nhiên, trong số quý tộc bị trừ bỏ cũng không có một ai là vô tội cả -- trong thời gian nửa đầu của buổi tiệc , Isabella đã vô hiệu hóa toàn bộ đá thần phạt bọn họ đeo, thừa nhận lời nói dối của Nightingale, nói thành thuật đọc tâm cũng không có vấn đề gì cả.
Sai lầm lớn nhất của bọn họ chính là đã đánh giá cao bản thân.
Đại quý tộc phụ trách sống chết của mấy ngàn người trên mảnh đất mình cai quản, nhưng ở trước mặt quyền lực có cấp bậc rất cao vẫn không chịu nổi một kích. Sau một trận chiến này, hơn phân nửa đất phong quanh Xích Thủy đều sẽ trở thành hư không, so ra, hành động mạo hiểm tính kế hai đại thế gia ở thành Evernight của nàng lại thành không đáng được nhắc đến.
Cũng may kế hoạch lần này cuối cùng đạt tới hiệu quả hoàn mỹ, bệ hạ tín nhiệm nàng đầy đủ, từ phù thủy đến người Taquila sống sót, mỗi một bước đi đều ấn theo sắp xếp của nàng trình diễn đúng hạn, kể cả năm câu hỏi đáp kia đều không sửa lại dù chỉ một chữ đã được thông qua.
Khúc nhạc đệm duy nhất là hành động vào lúc sau cùng ném ly thủy tinh kia.
Nàng không biết vì sao bệ hạ nhất định sẽ lấy ly rượu làm tín hiệu ra tay, theo lẽ thường nó chỉ là một bước dư thừa mà thôi, động tác ném ly khó có thể được tất cả thị vệ đồng thời nhìn thấy, tiếng vỡ vụn lại dễ dàng che giấu đi, còn phải chuẩn bị rượu trước đó, thật sự khiến người ta khó hiểu. Nhưng nhìn hiệu quả của hành động này lại ngoài ý muốn tăng thêm cho hắn một phần cảm giác thần bí, phối hợp với cái gọi là thuật đọc tâm, làm ra hiệu quả kinh sợ cao hơn một tầng.
Đại khái đây là cấp bậc lĩnh ngộ của vương giả mới có đi.
Edith kiềm chế cảm xúc hưng phấn, liếm liếm môi.
Lựa chọn cống hiến cho Roland Wimbledon quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.
Nghĩ đến đây, nàng không kìm lòng được nhìn quốc vương, hy vọng có thể chia sẻ niềm vui này với hắn, nhưng lại phát hiện vẻ mặt chờ mong trên mặt hắn đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, trong ánh mắt thậm chí còn mơ hồ để lộ ra vẻ bài xích và chán ghét.
- Trong sơn trang còn có phòng tổ chức tiệc nào khác không?
Roland trầm giọng hỏi.
- Có, ở ngay bên cạnh.
Bá tước Delta nuốt nước miếng.
- Kêu mọi người đi qua đó đi, ta có lời muốn nói.
Hắn gật gật đầu:
- Về phần những tên phản loạn này, ngươi sai thuộc hạ kiểm tra lại, lên danh sách cho ta, đêm nay phải xong.
- Dạ… dạ, bệ hạ!
- Mặt khác mở hết cửa sổ ra, thi thể đều xử lý cả đi, ngửi mùi rỉ sắt này thật ngán ngẩm.
- Ta đây lập tức phái người đi làm!
Thì ra là thế, trân châu của Bắc địa bừng tỉnh ra, quốc vương bệ hạ không mong chờ gì trận giết hại này cả, hắn chờ mong chính là đám quý tộc này rời đi rồi thì có thể lưu lại một Xích Thủy có lệnh chính phủ thông suốt, được tòa thị chính nắm trong tay – lực uy hiếp của áp tải mỏ đối với những người đứng xem hiển nhiên không hữu hiệu bằng một đống thi thể rồi. Nhưng hắn không hề thích việc giết chóc này, kể cả mùi máu tanh tràn ngập trong đại sảnh cũng khiến hắn bài xích không thôi.
Cảm giác sung sướng trước đó nhất thời tiêu tan không ít, sau khi ý thức được điểm này Edith bắt đầu hơi do dự…
Kế hoạch mà mình sắp xếp có phải có phải hơi quá đáng rồi không?
Có lẽ nên giết một nửa tại chỗ, số còn lại giải quyết ở bên ngoài sẽ tốt hơn đi?
Dù sao nếu sở thích để lộ ra ngoài có chênh lệch quá lớn với cấp trên, rất dễ dàng khiến đối phương thấy phản cảm, như vậy chỉ sợ con đường quyền lực của nàng sẽ nhấp nhô rất nhiều.
Sau khi mọi người chuyển sang đại sảnh bên cạnh, chân mày vẫn cau chặt của Roland cuối cùng giãn ra, hắn hắng giọng, cao giọng mở miệng nói:
- Các vị không cần lo lắng, chỉ có kẻ phản loạn mới bị nghiêm trị thôi, hiện giờ phản loạn đã dẹp, việc cấp bách là khôi phục lại trật tự trên vùng đất Xích Thủy này, nhưng cần đến sự hỗ trợ và phối hợp của các ngươi.
- Xin mời bệ hạ căn dặn!
Các quý tộc cùng nhau quỳ xuống nói.
Roland hài lòng gật đầu:
- Đứng lên đi, đây là nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho các ngươi. Sau khi đất phong thuộc về quốc vương, ranh giới ban đầu đã không còn tác dụng nữa. Ta cần các ngươi tập trung về thành phố Xích Thủy – không chỉ riêng phủ đệ, còn bao gồm cả dân tự do, nông nô và gia súc trong đất phong nữa.
- Nhưng mà… bệ hạ, nếu như dời tất cả người chung quanh về đây, thành phố Xích Thủy không đủ lương thực để nuôi sống bọn họ.
Bá tước Delta miễn cưỡng nói:
- Cho dù ngươi bố trí những người này xuống ruộng, nhưng xung quanh đây không có nhiều đồng ruộng có thể dùng để trồng trọt. Nếu cố tình chuyển tới, chỉ sợ sẽ gây nên nạn đói và bạo động…
- Đầu tiên, năm nay các ngươi đổi sang trồng một loại tiểu mạch tên là “Hoàng kim số hai”, sản lượng cao hơn lúa mạch thông thường gấp mười lần. Sau đó, dân cư ở không đủ có thể chuyển sang Tây cảnh, cho dù có bao nhiêu ta đều nhận được.
Hiện trường nổi lên từng trận hút khí lạnh.
- Mười, gấp mười lần?
- Thật sự tồn tại tiểu mạch như vậy sao?
- Nhưng dân chúng của chúng ta…
- Sau khi thu hồi đất phong, những người này tự nhiên không còn là người dân của các ngươi nữa, bọn họ đi hay ở đều do chính bọn họ quyết định.
Roland ngắt lời:
- Cách sử dụng ruộng đất trước kia có năng suất quá kém đi, dân cư thì phân tán, một lãnh thổ tự trị trên vạn mẫu chỉ có mấy ngàn người, chuyện này vô cùng không thuận tiện thực thi chính sách, bởi vậy lấy thành phố lớn làm trung tâm tiến hành thu hẹp lại là hành động đương nhiên. Ta biết các ngươi còn tràn đầy mê man với việc đổi mới này, nhưng sau khi thành Neverwinter trải qua một lần chỉnh đốn như vậy thì mới có cảnh tượng phồn hoa như bây giờ, không biết làm gì cũng không sao cả, sẽ có người đến cầm tay chỉ dạy cho các ngươi cải cách trong thu lợi như thế nào.
- Dạy… chúng ta?
Bá tước Delta thất thần nói.
- Đúng vậy, chính là cán bộ nhân viên tòa thị chính tự thân tự lực bồi dưỡng ra ở thành Neverwinter. Bọn họ tạo thành một ban ngành quản lý, thay thế chức vụ lãnh chúa lúc trước, thay ta quản lý các khu vực. Các ngươi có thể lựa chọn gia nhập vào đó, nhận được quyền lực và địa vị, nhưng khoản lương thu nhập bị hạn chế. Các ngươi cũng có thể tìm cơ hội trở thành một phần trong đội ngũ sản xuất, của cải thu được không có giới hạn tối đa, nhưng không được can thiệp vào mệnh lệnh chính phủ, ngược lại còn phải tuân theo nó, hoàn thành từng nhiệm vụ do tòa thị chính giao ra.
Roland không nhanh không chậm nói:
- Đừng gấp gáp, ngày mai hệ thống quản lý trung tâm sẽ được thành lập, các ngươi có thể tìm hiểu kỹ càng rồi sau đó ra quyết định, nhưng mà xin nhớ kỹ, cho dù là phương hướng nào, thành tựu các ngươi thu hoạch được đều sẽ vượt xa giá trị của một mảnh đất phong.
Sau nửa canh giờ, các quý tộc mới chậm rãi rời đi.
Roland thở phào một hơi:
- Như vậy xem như đã nắm được thành phố Xích Thủy.
- Tiếp theo còn có Silverlight City và vương đô cũ – nhưng mà vương đô cũ đã được xử lý một lần rồi, chỉ bố trí một người quản lý đơn giản là được.
Edith trả lời.
- Cũng không biết phía bên kia tiến hành đến đâu rồi.
Hắn ngó ra ngoài cửa sổ, lúc này ánh trăng đã lên đến giữa trời, mặt hồ yên tĩnh giống như lóe lên một đường sáng bạc:
- Nếu như không ngoài ý muốn, ngày mai chắc Iron Axe cũng có thể đến Goldenear City đi.
- Ừm… có lẽ.
Edith rùng mình, nhớ tới trước khi xuất phát nàng đã tới tìm Iron Axe nói lời kia, lại nghĩ đến vẻ mặt ngày hôm nay của Roland, nàng đột nhiên hơi đắn đo không yên.
- Hy vọng tất cả đều thuận lợi.
Roland nhún nhún vai:
- Ngươi về bộ tham mưu trước đi, đêm nay còn bận rộn đấy.
Dựa theo kế hoạch, sau khi lấy được danh sách người phản loạn, nhân dịp đêm xuống Đệ Nhất Quân sẽ chia nhau ra cùng tiến, bằng vào tốc độ nhanh nhất dọn dẹp lãnh địa này, đây cũng là nguyên nhân vì sao đại quân lại đóng quân ngoài thành.
- Dạ…
Edith không được yên lòng nói:
- Thuộc hạ cáo lui trước.
- Đúng rồi.
Ngay khi nàng đi đến cửa đại sảnh, Roland lại nói với theo:
- Mưu kế vô cùng đặc sắc, làm không tệ.
Làm… không tệ?
Là như thế sao? Thật ra bệ hạ không để ý đến tất cả chuyện nàng đã làm?
Trong nháy mắt đó, trân châu của Bắc địa cảm thấy thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Hóa ra là vậy, nàng đột nhiên hiểu được phương hướng của mình trên con đường quyền lực, bệ hạ không muốn dính tay vào mưu đồ với quỷ kế này thì để cho nàng đến thực thi, cho nàng gánh vác là được rồi.
Mà cũng chính là việc nàng am hiểu.
Edith cúi đầu, khom người thi lễ với hắn, lặng yên không một tiếng động đi vào trong màn đêm.