Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 869

Chương 869
Chương 869

- Đây chính là Goldenear City?

Iron Axe xoay kính viễn vọng, quan sát thành trì màu xám tro và màu nâu đan xen ở phía xa.

- Dựa theo bản đồ, chính là nó, dù sao chỉ có một con sông Sanwan thôi, sai phương hướng có khả năng không lớn.

Sĩ quan phụ tá Bearpaw trả lời. Hắn giống như Iron Axe, đều có xuất thân là thợ săn ở Biên Thùy Trấn, xem như là một trong số những người cống hiến cho lãnh chúa sớm nhất.

- Hơi kỳ quái…

Hắn nhíu mày.

- Kỳ quái chỗ nào?

- Goldenear City là thành thị chính ở Đông cảnh, cũng là trung tâm thương mại lớn nhất của Greyfort, vương đô cũ, Eagle City, Goldenear City, ba khu vực trung bộ cấu thành vương quốc phồn hoa, kể cả ta ở tận cực Nam cảnh đều đã từng nghe thấy tên của nó.

Iron Axe giải thích:

- Nhưng mấy ngày nay, ngươi không thấy những thuyền buôn mà chúng ta gặp được ít đến thảm thương sao?

- Ta không rõ lắm.

Bearpaw nhún nhún vai:

- Đại khái do trước đó bị hải tặc đánh úp khiến các thương nhân bị dọa sợ bể mật đi, nên không dám tới nơi này buôn bán nữa.

- Đánh úp đã là chuyện hai năm trước rồi mà, cho dù lúc đó cướp bóc nghiêm trọng bao nhiêu, nhưng nên khôi phục rồi mới đúng chứ.

Tường thành trong tầm mắt xấu xí mà dày cộm, thân tường màu nâu giống như bị cố ý làm rộng thêm, có lẽ do thiếu đá nên ngoài tường mới xây được trét bùn đỏ, bên trong còn trộn lẫn không ít đá vụn và gỗ, hơi giống tường đá vụn ban đầu ở Biên Thùy Trấn. Trừ đó ra, ngoài mặt tường thành còn bao trùm một tầng đồ gì đó sáng long lanh, nhưng bởi vì cách hơi xa nên Iron Axe không nhìn rõ ràng được là gì.

Tường thành mới cũ chồng chất lên nhau khiến cho đầu tường rộng thêm hơn gấp đôi, nhưng cải tạo như vậy không được thật triệt để, có một vài vị trí vẫn có dáng vẻ ban đầu, từ xa nhìn lại hơi thô ráp không bằng phẳng, gồ ghề, hoàn toàn không giống như một thành thị lấy màu mỡ để đặt tên.

- Mặc kệ nó, chỉ cần nắm giữ được nó là được rồi.

Bearpaw lấy một quả lồng đèn từ trong ngực ra ném vào trong miệng:

- Mặc kệ nó không phải là Goldenear City mà là Silvernear City, Bronenear City thì như thế nào, mệnh lệnh của bệ hạ là dẹp yên toàn bộ Đông cảnh, đúng không? Như vậy đơn giản rồi, nhìn thấy thành nào đánh thành đó là được.

Iron Axe bất đắc dĩ lắc đầu, người này vẫn giống như trước kia, thời gian suy xét hiếm khi vượt qua ba giây, gặp được mục tiêu chuyện thường làm nhất là cầm giáo lao thẳng tới. Khi những người đi săn khác còn đang chôn bẫy rập, thả chó săn theo dấu con mồi thì hắn đã vác thành quả săn bắn về. Tương truyền cho dù là gấu chó đáng sợ nhất trong rừng rậm đều không muốn trêu chọc hắn, danh hiệu Bearpaw từ đó mà đến.

Nếu hắn chịu động não, hiện giờ đã không đến mức vẫn chỉ là một tên phụ tá, kể cả tên Vannah kia đều đã là tổng chỉ huy của doanh trại đại bác rồi.

- Nhưng mà quá trình chiến đấu không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là nên giải quyết hậu quả như thế nào.

Nhưng lời nói tiếp theo của Bearpaw khiến Iron Axe hơi cảm thấy ngoài ý muốn:

- Nếu chúng ta khuấy Đông cảnh đến hỏng bét, tòa thị chính nhất định sẽ gây sự với chúng ta, nhưng nếu không gây chiến, đám quan chức kia dừng bước đều khó khăn. Bệ hạ đã thông báo phải làm như thế nào chưa?

- Không có, hắn chỉ dặn ta nhìn tình huống mà xử lý thôi.

- Vậy đau đầu rồi nha. Đương nhiên, ngươi là lão đại, việc này tự nhiên giao cho ngươi cân nhắc, ta dựa theo đó mà làm là được rồi.

Bearpaw nhếch miệng nói.

Iron Axe không khỏi hứng thú:

- Hả? Đau đầu ở đâu?

- Ngươi thật sự không biết hay đang thử ta đấy hả?

Bearpaw đỡ trán:

- Đương nhiên là đau đầu xử lý đám quý tộc như thế nào rồi. Đông cảnh kiên trì cho đến bây giờ đều không chờ được xoay chuyển, lực lượng của bệ hạ ngược lại ngày càng lớn mạnh, nội bộ bọn họ khẳng định sẽ không chỉ có một tiếng nói. Đến khi đánh hạ thành trì, phần lớn mọi người sẽ đầu hàng, sau đó phiền toái sẽ tới rồi. Không có Nightingale đại nhân, ngươi phân chia bọn họ như thế nào?

- Tiếp tục.

Iron Axe gật gật đầu, xem ra đối phương cũng không phải hoàn toàn không biết động não.

- Này, không phải ngươi thật sự không hề lo lắng đấy chứ.

Bearpaw mở to hai mắt nhìn:

- Bản thân số lượng quân nhân tuyến phía đông không nhiều, đội ngũ có thể lưu lại đóng giữ hết sức có hạn, nhiều lắm chỉ trông giữ được nội thành, nhưng đây chính là đại bản doanh của Deflick! Sau khi đám quý tộc kia đầu hàng bằng lòng toàn lực phối hợp với chúng ta còn dễ, lỡ như lòng bọn họ mang ý xấu, thời khắc định đoạt quyền thì sao? Cho dù chỉ có một nhóm người như vậy đều có thể khiến Đông cảnh không được yên bình – chờ quân đội vừa đi, tòa thị chính thùng rỗng kêu to đều là chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng chút, bọn quan chức do tòa thị chính phái tới chỉ sợ đều rất khó sống sót. Đầu độc, ám sát, thu mua… những thủ đoạn này không phải súng có thể phòng được.

- Vậy ngươi thấy nên làm như thế nào?

Iron Axe hiếu kỳ nói.

- Lão đại, đây là chuyện của ngươi chứ.

Bearpaw trợn trừng mắt, phun hạt quả đã nhai nát trong miệng vào trong nước sông cuồn cuộn.

- Chỉ ví dụ thôi mà, ví dụ như hiện giờ ngươi là tổng chỉ huy của quân tuyến phía đông, tùy tiện nói là được rồi.

- Ừm…

Đối phương ngẫm nghĩ hồi lâu, mới thở dài một hơi:

- Cũng không có biện pháp nào tốt cả, nếu Nightingale đại nhân không đến được, vậy chỉ có thể dựa vào thời gian để phân chia thôi. Hoặc thu mua nhiều chuột một chút, để chuẩn bị sẵn, lại dựa theo phương pháp của thành Neverwinter, làm ra một đội ngũ cảnh sát gì đó đến duy trì trật tự, cố gắng chỉ dùng một phần nhỏ người của quý tộc đầu hàng, kéo dài đến khi chiến tranh kết thúc rồi tính.

- Quả nhiên…

Iron Axe thấp giọng nói.

- Cái gì?

- Không, không có gì.

Hắn thu kính viễn vọng về:

- Ở đây không có việc của ngươi, đi thông báo người khác trên thuyền, chuẩn bị sẵn sàng đổ bộ, chúng ta sắp tới gần bến tàu ngoại ô rồi.

- Đã rõ!

Vừa nhắc đến chiến sự, Bearpaw lập tức tỉnh táo tinh thần:

- Phiêu giạt trên sông lâu như vậy, cuối cùng đã có thể chiến một trận rồi!

Nhìn bóng lưng sĩ quan phụ tá bị kích động rời đi, Iron Axe thở ra một hơi ,cúi người ghế vào trước cửa sổ mạn tàu trong phòng chỉ huy, trong lòng như có đăm chiêu.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng một ngày trước khi đại quân lên đường, Edith đã tìm hắn nói chuyện.

Địa điểm hẹn gặp trong một quán rượu mở ở Evelyn, chỗ kia thật sự không giống như một nơi bàn chuyện nghiêm chỉnh, Iron Axe vốn tưởng rằng đối phương định lấy thân phận nhân viên bộ quốc phòng, cầu chúc cho hành động lần này thắng lợi, tiện thể tăng thêm tình cảm quân đội, lại không dự đoán được trong phòng chỉ có một mình trân châu của Bắc địa, mà chuyện nàng nói cũng đủ để kinh hãi thế tục.

Nội dung hai người nói chuyện chính là “Chuyện đau đầu” mà Bearpaw vừa lải nhải.

Cho đến giờ hắn vẫn nhớ được rành mạch mỗi một câu nói của đối phương.

- Ngươi cảm thấy, vì sao bệ hạ lại để ngươi phụ trách đội quân tuyến phía đông?” Lời dạo đầu của Edith khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ta chỉ phục tùng mệnh lệnh, chứ không hỏi vì sao.

- Nhưng mệnh lệnh sẽ không căn dặn rõ ràng chi tiết mỗi việc, đặc biệt là những chuyện không tiện đưa ra thì càng phải vậy.

Trân châu của Bắc địa vừa nhấp một ngụm đồ uống Hỗn Độn, vừa rõ ràng dứt khoát nói:

- Đáp án ở trong lòng ngươi dĩ nhiên là bởi vì trừ ngươi ra, không có ai có thể phụ trách được, nhưng thực tế thật sự là như vậy sao? Thực lực của nhóm người Đông cảnh kia là như thế nào, chắc ngươi còn rõ ràng hơn ta đi, bất cứ một người nào trong số bọn họ đều có thể dễ như trở bàn tay đánh tan một quân đội chính quy năm sáu trăm người, nói cách khác, người chỉ huy cấp bậc tiểu đoàn trưởng đã đủ để ứng phó với chiến sự tuyến phía đông rồi. Ngược lại tuyến phía tây phải đối phó Thánh Thành Hermes, không chỉ có tình huống phức tạp, nguy hiểm tiềm tàng cũng lớn. Nếu không phải vì lý do đặc thù, để cho ngươi hỗ trợ bệ hạ chỉ huy quân tuyến phía tây, giao quân của tuyến phía đông cho người khác mới là cách làm thích hợp.

“…” Lúc đó Iron Axe chưa trả lời, nhưng trong lòng đã thầm tán đồng cách nói của Edith.

- Về phần lý do đặc thù này, thật ra rất đơn giản thôi, đó chính là thái độ của ngươi đối với quý tộc.

Đối phương nói tiếp:

- Ngươi thân là người Mojin tộc Sand, sẽ không ôm thái độ sợ hãi và khoan dung khó hiểu đối với quý tộc Greyfort, mà mấu chốt của thu phục Đông cảnh là ở điểm xử lý quý tộc phản loạn như thế nào.

Sau đó phân tích của nàng đại khái giống như theo lời Bearpaw, chính là phải rất cẩn thận – cẩn thận đến Iron Axe không khỏi tin tưởng, chỉ dựa vào phương pháp phổ thông, vốn không có khả năng khiến Đông cảnh quay về ổn định được.

Bệ hạ cần dân cư và tài nguyên, không có nhiều thời gian hao phí trên một đám cặn bã như vậy.

Vấn đề duy nhất ở chỗ…

- Nhưng bệ hạ không thông báo như vậy.

- Đương nhiên sẽ không, bệ hạ dù sao là người nhân từ, cho nên có một số việc chỉ có thể do chúng ta làm.

Edith chậm rãi nói:

- Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không ám chỉ -- trong hành động lần này, tòa thị chính phái ra tổng cộng hai trăm sáu mươi lăm người đồng hành cùng quân đội, bọn họ đều là đội ngũ quản lý mà bệ hạ vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được, dùng để tiếp quản những khu vực giành lại được. Mà quân tuyến phía đông chiếm tổng số trên hai phần ba người, ngươi có thể hiểu được lý do đấy.

Iron Axe còn nhớ rõ, trong nháy mắt kia giống như có một tia chớp xẹt qua lòng hắn.

- Đừng để bệ hạ thất vọng.

Cuối cùng Edith nói.

- Đại nhân, Đệ Nhất Quân đã chuẩn bị xong công tác đổ bộ, đội tàu có thể cập bờ bất cứ lúc nào!

Đột nhiên, thuộc hạ báo lại đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Iron Axe hít sâu một hơi, trầm giọng hạ lệnh:

- Lên bờ hạ trại, chuẩn bị công thành!

Bình Luận (0)
Comment