Tiếng loa bằng đồng thau từ đằng xa truyền đến, phá vỡ yên tĩnh của buổi trưa, giống như đã dự đoán được điều gì đó, chim chóc trong đình viện đều dừng hót, trong lúc nhất thời không khí trong sảnh chính ở thành bảo có vẻ nghiêm nghị mà nặng nề.
Công tước Willian Berger biết thời khắc quyết chiến đã chiến.
Hắn dời mắt khỏi bức tranh của bệ hạ Deflick ở trên tường, quay đầu nhìn bộ áo giáp toàn thân tinh xảo, đó là bộ áo giáp do ông nội truyền thừa xuống, đã trải qua nhiều lần tu sửa và đánh bóng ở trong tay hắn, mỗi một mảnh giáp đều được ngâm vào trong dầu trơn, gần như có thể tương đương với một lớp da khác.
Trên miếng che tay ở phía bên phải có khắc một hàng chữ nhỏ, đó chính là lời khuyên răn của gia tộc: “Đừng quên trung thành”.
Khi hắn mặc bộ áo giáp này, ở trong hỗn chiến đội mưa tên bắt giữ được lão Công tước phản loạn, cũng được bệ hạ sắc phong thành thủ hộ Đông cảnh mới.
Cho dù Deflick đã ngã xuống, nhưng chức trách thủ hộ lại không vì vậy mà bị gián đoạn.
Hắn tuyệt đối sẽ không phụ phần vinh dự này.
- Công tước đại nhân, đội quân của tứ vương tử đã tiến đến gần Goldenear City, không phát hiện ra tung tích của súng đạn cỡ lớn trong đội ngũ.
Một gã thuộc hạ đi vào sảnh lớn, báo cáo lại với hắn.
- Được rồi.
Willian gật gật đầu:
- Thông báo những người khác chuẩn bị sẵn sàng, ta lập tức đi qua.
- Tuân mệnh!
Sau đó hắn cởi áo khoác, đi đến trước bộ áo giáp, nói với kỵ sĩ trưởng Glenna của mình:
- Mặc áo giáp cho ta đi.
- Vâng.
Nữ tử vén tay áo lên, bắt đầu thay quần áo tháo thắt lưng cho hắn. Hai tay thô ráp che kín vết chai kia nhưng lúc này lại mềm mại giống như nước vậy, nhẹ nhàng cởi áo khoác và áo lót trên người hắn ra. Rất khó tưởng tượng được trong lúc chiến đấu Glenna cũng dùng đôi tay này nắm lấy trường thương, đâm xuyên thủng cả áo giáp và khiên của quân địch.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy, cảnh tượng này đều khiến hắn say mê.
- Ngươi… hối hận không?
- Đương nhiên không rồi, thưa đại nhân.
Glenna bình tĩnh trả lời:
- Bắt đầu từ ngày người quyết định kêu một người phụ nữ đảm nhiệm kỵ sĩ trưởng của người thì ta đã quyết định vĩnh viễn đi theo bên cạnh người, cho dù phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.
- Nhưng kẻ địch lần này còn mạnh hơn trước kia rất nhiều, nếu như có thể…
Công tước mới nói được một nửa đã bị dây lưng siết chặt bên hông cắt ngang.
- Đã biết rõ đối thủ cường đại rồi, vì sao người lại còn từ chối liên minh với người đứng đầu Dawn chứ? Không đồng ý thì thôi, lại còn đánh sứ giả ra khỏi Goldenear City ở ngay trước mặt mọi người, nếu như bên kia biết được, nhất định sẽ trách người không biết suy xét đấy.
- Chậc, không nói đến sự trợ giúp của Shining City có thể chống đỡ được quân đội của tứ vương tử hay không, chỉ riêng việc để cho ta cung cấp hải cảng để cho quân đội của hắn thường trú thôi đã đủ quá đáng rồi.
Willian bĩu môi nói:
- Đông cảnh là lãnh địa do bệ hạ ban cho ta, tặng cho Alpein Moore và tặng cho Roland Wimbledon có gì khác nhau sao? Nếu như ta thật sự đáp ứng đối phương, vậy tương đương với đã phụ sự tín nhiệm của bệ hạ rồi.
- Nếu thế câu trả lời của ta cũng giống như vậy thôi.
Glenna không chút do dự nói:
- Trung thành không phải là phẩm chất của riêng gia tộc Berger mới có, đại nhân, xin đừng nhắc lại lời nói này, bằng không sẽ không khác gì sỉ nhục ta cả đâu.
Willian trầm mặc một lúc rồi mới lại mở miệng:
- Đáng tiếc đa số quý tộc hiện giờ đã quên mất điểm đó… Ta hiểu rồi, ngươi hãy tiến lên với ta đi. Tuy rằng đối thủ cường đại, nhưng ta cũng sẽ không để cho bọn họ dễ dàng lấy được Goldenear City, vì trận quyết chiến này, ta đã chờ đợi từ lâu rồi.
- Vâng, đại nhân.
Nữ kỵ sĩ khẽ bật cười.
- Bale!
Hắn gọi to tên thư ký:
- Đến chỗ của ta ngay!
Ngoài sảnh chính nhanh chóng có một người đàn ông trung niên hói đầu đi vào:
- Đại nhân, người có gì cần dặn dò vậy?
- Nhớ kỹ lấy cho ta, sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục, hôm nay các tay sai của kình địch Roland Wimbledon chính thức phát động xâm chiếm về phía Goldenear City. Thủ hộ Đông cảnh, Công tước Goldenear, Willian Berger lấy danh nghĩa của tiên vương, quyết định ngăn cản bước chân quân địch ở đây. Kỵ sĩ trưởng của hắn Glenna Wynne cũng đồng hành cùng hắn, dũng khí với lòng trung thành này đã thể hiện rõ ràng không thể nghi ngờ, cầu nguyện thần linh phù hộ cho bọn họ.
Willian dừng lại một chút:
- Đương nhiên… nếu như ngươi cảm thấy ghi chép đoạn này hơi có vẻ chủ quan thì có thể không ghi lại câu nói sau cùng cũng được.
Bale vừa gật đầu vừa dùng cây bút chì vẫn mang theo bên người ghi chép rất nhanh lên quyển sổ lời tuyên bố của lãnh chúa:
- Ta cho rằng thêm vào cũng không sao đâu, đại nhân. Trên đời này vốn không hề có ghi chép tuyệt đối khách quan nào cả, ta là thư ký của Goldenear City, có một chút bất công đều không hề kỳ quái, hoặc là nói đây vốn chính là một phần của khách quan.
- Thế thì giữ lại đi, nhưng mà sau đó cho dù kết quả như thế nào, ngươi đều phải ghi chép chi tiết lại, hiểu chưa?
Willian cường điệu nói:
- Truyền lại đầy đủ nguyên nhân và quá trình của chuyện này, đó là sứ mạng của ngươi.
- Xin hãy yên tâm, đại nhân.
Thư ký khom người nói:
- Ta nhất định sẽ khiến người đời ghi khắc lại đoạn lịch sử này.
Willan không nói gì nữa, cầm lấy cây kiếm thép treo trên tường, không hề quay đầu lại mà đi ra ngoài thành bảo.
…
Hai người đi lên vọng gác trên tường thành, lửa trại đã đốt lên rồi, dầu trơn trong nồi bốc lên, phát ra mùi gay mũi. Các binh lính của Công tước đang bận rộn lên lên xuống xuống, xếp đá và giá lăn lên tường.
Căn cứ vào kinh nghiệm trong một trận chiến ở vương đô, bản lĩnh công thành có tính uy hiếp lớn nhất của Roland chính là một loại vũ khí bột tuyết tên là đại bác, tầm bắn của nó vượt xa máy bắn đá, mãi cho đến khi thành trì bị chiếm đóng, bệ hạ vẫn chưa thể mô phỏng ra sản phẩm tương tự. Ngay vào ngày vương đô bị công phá, Deflick nhờ tâm phúc giao toàn bộ cách điều chế bột tuyết, nguyên lý và phương pháp chế tạo vũ khí cho Willian, không cần nói cũng biết có mục đích gì rồi.
Sau khi Công tước tiếp nhận đã bỏ vào khá nhiều tinh lực và tiền bạc, cung tìm được một vài phương pháp hạn chế, ví dụ như bản thân đại bác vô cùng nặng nề, cần dựa vào địa thế bằng phẳng mới có thể phát huy ra uy lực được. Mặt khác quá trình lắp ráp vô cùng chậm chạp, cần dựa vào súng bảo hộ. Nói cách khác, nó thích hợp cho phòng thủ hơn chứ không phải tấn công.
Vì nghênh đón trận chiến tranh sớm muộn gì cũng sẽ đến này, có thể nói Willian đã làm đủ chuẩn bị, trừ bỏ mở rộng tường thành, gắn thêm rào gai ra, hắn còn phái người phá hủy toàn bộ con đường ngoại ô, bơm nước sông vào trong đồng ruộng, biến nó trở thành đầm lầy. Còn đặt không ít cọc ngầm ở trong sông Sanwan, khiến cho thuyền lớn trên sông có cột buồm khó có thể lưu thông được. Hai năm sửa sang lại khiến hoàn cảnh xung quanh đây đã hoàn toàn thay đổi thành dáng vẻ khác, hiện giờ đừng nói đến xe ngựa, kể cả lưng mang vật nặng đi bộ đều có phần cố sức.
Tuy rằng cái giá phải trả hơi nặng nề, con đường bị đứt gãy khiến cho phồn hoa của thành phố thương mại đã không còn tồn tại nữa, diện tích đồng ruộng bị giảm bớt cũng khiến dân số giảm xuống trên diện rộng, nhưng chỗ tốt lại rõ ràng, ít nhất trong đội ngũ kẻ địch đang chậm rãi đến gần, hắn không nhìn thấy tồn tại bất cứ một khẩu đại bác nào cả.
Hiển nhiên đối phương đã ý thức được, nếu không tu sửa ra một con đường trước thì gần như không thể kéo đại bác đến gần tường thành.
Tiếp theo không thể nghi ngờ sẽ là một trận đánh ác liệt.
Tốc độ bắn súng của kẻ địch cực nhanh, nhưng dưới thành không hề có vật che chắn, thêm với rào gai trên tường, muốn bò lên không phải là chuyện dễ dàng gì. Ngược lại, hắn đã bố trí đến bốn máy bắn đá và hai khẩu đại bác cỡ lớn ở trong thành, đặc biệt là khẩu đại bác có thể công kích quân địch trong phạm vi hai ngàn bước, dưới sự đánh đổi này, thắng bại còn chưa biết được.
- Bọn họ đã đến.
Glenna nhắc nhở.
Theo giọng nói của nàng, một đám quân lính mặc quần áo vải màu nâu bước ra khỏi đội ngũ, tụ tập về phía cửa thành, tốc độ của bọn họ không nhanh, bước chân lại đặc biệt kiên định. Rất nhanh, vì mặt đất lầy lội không chịu nổi mà nhóm người này đã mất đi tính chỉnh tề của xếp thành hàng, tốp năm tốp ba phân tán ra, giống như lão nông dân đang vùi đầu trồng trọt trong đất. Trên lưng bọn họ ngoài súng trường màu xám đen ra còn có thứ hình dáng cái thùng to bằng bắp đùi, nhưng mà từ sức nặng thì tuyệt đối không phải là một loại đại bác.
Willian tính khoảng cách bên dưới, giơ lá cờ màu đỏ lên, phất xuống dưới.
- Pháo đá lớn, bắn!