Cứ tưởng câu hỏi này sẽ khiến hắn suy nghĩ rất lâu nhưng không ngờ rất nhanh nhận được câu trả lời.
- Tại sao...
Hyde sửng sốt.
- Bởi vì ngươi là phù thủy.
Dây ma lực không nhảy lên. Hóa ra là vậy, Nightingale đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều, phù thủy là tay sai của quỷ, là hiện thân của kẻ đọa lạc, một khi trở thành phù thủy thì sẽ dần mất đi cảm xúc làm người -- lúc đó lý lẽ như vậy ăn sâu vào lòng người, vào thời điểm biết được nàng tỉnh ngộ, có lẽ trong mắt đối phương, nàng đã không còn là thành viên của loài người, càng không nói đến quan hệ chị em ruột thịt có huyết thống. Cái gọi là phản bội chẳng qua là phương pháp tự bảo vệ mình bằng cách tấn công trước, đến giờ, Hyde có lẽ vẫn nghĩ như vậy, chính vì hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của bản thân nên hắn mới trả lời tự nhiên như vậy.
Sau đó, Hyde nói rất nhiều, ví dụ như trước đây hắn không biết gì và không biết rằng đây là lời vu khống do giáo hội tạo ra. Một ví dụ khác là hiện tại hắn đã vô cùng hối hận và mong nàng tha thứ cho mình... Nhưng Nightingale không hề nghe tiếp những lời này, ý nghĩ dâng trào trong đầu như một cơn bão, khiến nàng nhất thời khó có thể hồi phục.
Vì vậy, nàng vốn không nên đổ lỗi cho đối phương chỉ vì hầu hết mọi người sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau?
Đối với hắn, thứ mà hắn phản bội không phải là chị gái ruột của mình mà là một ma quỷ sớm muộn gì cũng mất nhân tính? Vì đã là quỷ, nên có nói không có sự tin tưởng lẫn nhau là điều hợp lý.
Nhưng... Có phải vậy không?
Rõ ràng là nàng đã hỏi về Hyde, nhưng ý thức của nàng lại không tự giác hướng về người khác.
Người đó cũng là một quý tộc, chưa nói đến máu mủ, ngay cả mặt cũng chưa từng gặp một lần, nếu nói phản bội phù thủy là chuyện đương nhiên thì lẽ ra hắn đã tống Anna lên giá treo cổ từ lâu mới đúng.
Không hề sợ hãi hay căm thù phù thủy, ngoài sự tò mò, đôi mắt của hắn rất rõ ràng và dễ hiểu - ngay cả khi nàng đã đe dọa đối phương bằng một con dao.
Cảnh này đến cảnh khác cứ lướt nhanh, như thể một loại ngược dòng về phía trước , và cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc trước khi tuyết rơi dày đặc.
Mùa đông đầu tiên sau khi họ gặp nhau.
“...Ta không nghĩ nàng không sống quá Tà Ma Chi Nguyệt.”
“Tại sao?”
“Nàng ấy nói sẽ không thua Tà Ma Phệ Thể và ta tin nàng ấy.”
“Ngươi lại tin tưởng một phù thủy, người của chúng ta đang bị ma quỷ nguyền rủa.”
“Thật sao? Ta cũng tin tưởng ngươi.”
Trí nhớ lăn tăn theo những dòng chữ này.
Nightingale hít một hơi thật sâu và kéo ý thức của mình trở lại thực tại.
- Chờ ở đây, nếu có người đến tìm ngươi, nên làm thế nào thì làm thế đó, giống như ta chưa từng đến đây trước đây.
- Chờ đã, chờ đã... Ngươi định đi đâu?
Nàng dắt con dao găm vào thắt lưng và biến mất trong màn sương.
- Đi hoàn thành những việc ta cần làm.
...
Như những gì Hyde đã nói, nàng có thể đã xâm nhập vào phòng ngủ của tử tước Dort Somy và dùng một con dao găm để buộc hắn phải giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối. Hầu hết các quý tộc thường sợ hãi khi nhìn thấy lưỡi dao sáng chói, hỏi một câu và trả lời ba câu, chỉ hận bản thân có ít hơn hai cái miệng. Còn một số người cứng đầu hơn sẽ vui vẻ nói ra bí mật của họ sau khi bị cắt móng tay. Nàng đã xác minh điều này nhiều lần.
Nếu cái chết của cha mẹ nàng thực sự có liên quan đến tử tước, đương nhiên nàng sẽ để đối phương hiểu rõ cái gì gọi là nợ máu trả máu.
Nhưng Nightingale lại không muốn làm điều đó vào lúc này.
Nhất là sau khi trải qua cảnh tượng vừa rồi.
Giờ nàng không còn cô đơn nữa.
Nàng có một người mà nàng có thể tin tưởng và cũng được người ta tin cậy sâu sắc.
So với việc làm sát thủ Shadow trong quá khứ, nàng muốn thử giải quyết vụ việc này theo cách khác. Nếu là Roland, cũng nhất định không muốn xem nàng nhiễm quan bao nhiêu mùi máu vô nghĩa phải không?
Sau khi vượt qua Fog World, vài người Nightingale lách vào phòng sách của Dort. Vài lỗ đen sẫm giống như những quả cầu màu đen, đứng trong thế giới đen trắng. Nàng không quan tâm đến người bảo vệ đang ngủ dựa lưng vào cửa, mà phóng tầm mắt ra một bãi đá thần thánh cạnh tủ sách.
Nàng chậm rãi đi tới bức tường, bức tường khá thẳng bỗng nhiên vặn vẹo, đường viền của nó cong và quăn lại giống như một búi tóc đã mất đi chất dinh dưỡng, để lộ ra những gì bị che phủ bên dưới.
Qua đường viền biến dạng, nàng nhìn thấy những chi tiết mà người thường không thể nhìn thấy - một đoạn kim loại mỏng được chôn dưới bức tường này, một đoạn nối với tủ sách, còn đoạn kia nối với Hắc Cầu.
Đây là một cơ quan mật cách rất phổ biến.
Nightingale dễ dàng phá hủy chiếc chuông treo bên dưới cơ quan, sau đó đẩy một cuốn sách dường như bình thường, hầu như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, và cánh cửa bí mật được mở ra.
Có một viên đá thần phạt được giấu khảm trong chiếc hộp, nhưng nó không làm khó nàng, trước khi nàng vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, con chuột do lão Garan mang đến đã dạy nàng tất cả những kỹ năng mà một tên trộm đủ điều kiện cần phải có. Sau nhiều năm luyện tập, nàng đã thành thạo các kỹ năng làm thế nào để mở các ổ khóa khác nhau bằng một chiếc châm đồng.
Sau khi mở lần lượt ba, bốn hộp sắt, Nightingale đã tìm thấy thứ mình muốn.
Đó là một cuốn sổ kế toán gần đây, bên trên ghi lại các đợt, đối tượng và số lượng giao dịch nước trong Aquadream, giống như nàng dự đoán, các quý tộc luôn thích giấu những thứ quan trọng của mình ở những nơi mà họ cho là bí mật.
Có cuốn sổ ghi chép này cùng với hàng hóa chưa được phát hành trong phủ đệ, coi là bằng chứng vô cùng xác thực.
Nightingale quay trở lại tầng hầm và báo cáo toàn bộ sự việc cho Roland.
Khi bầu trời trở nên trắng xóa, đội quân đầu tiên được lệnh đến đã bao vây phủ đệ.
…
Ba ngày sau, Nightingale lại xuất hiện trước mặt Hyde, người vừa mới ra tù, sự tiều tụy và mù mờ trên mặt dường như khiến hắn giống như một cái xác. Mãi cho đến khi nhìn thấy Nightingale, ánh mắt của hắn mới có chút biến sắc.
Giận dữ và thù hận.
- Tử tước Somy bị kết án treo cổ, những người còn lại trong gia đình phải chịu 20 năm lao động khổ sai, và hai mảnh đất phong thuộc về vương quốc - ngươi bắt ta chờ là vì đợi kết quả này sao?
Đi vào một con hẻm không người, Hyde lại không khống chế được cảm xúc, gầm lên với nàng:
- Lấy tất cả mọi thứ của tôi và khiến cho tôi không có gì?
Nightingale bình tĩnh nói:
- Ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng vì ngươi không được coi là một thành viên của gia đình Somy.
Nightingale bình tĩnh nói:
- So với Tử tước, ít nhất ngươi vẫn còn sống.
- Đó chỉ là vì ngươi muốn ta tiếp tục đau khổ, chỉ để xem những trò đùa của ta! Tám năm trước đã như thế này và bây giờ vẫn vậy... Sau khi ngươi đã giết lão Garan rồi bỏ đi, biết sau này ta sống thế nào không? Không dễ dàng gì mới có cơ hội lấy được Cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội lấy được vùng đất của gia đình Somy, ta vốn cho rằng ngươi sẽ giúp một tay, nhưng ngươi đã phá hỏng nó!
Hyde nắm chặt tay và nói:
- Bây giờ ta không có tước vị, cũng không có đất phong. Ngươi có thỏa mãn không? Ngươi vốn dĩ không tha thứ cho ta chút nào, Veronica! Ngươi là kẻ lừa gạt... Tất cả những gì ngươi muốn là trả thù! Đáng lẽ ta phải sớm biết!
Vừa nói, tiếng gầm của hắn vừa có chút khóc, sau đó cuộn mình thấp giọng nức nở nói:
- Cái gì cũng không có... Cái gì ta cũng không có…
Nightingale im lặng một lúc lâu trước khi mở miệng nói:
- Đúng vậy, ta không tha thứ cho ngươi, hơn nữa, vĩnh viễn cũng không tha thức - càng là sinh ra từ cùng một nguồn gốc, sự phản bội sẽ càng không thể tha thứ.
Nàng dừng lại:
- Nhưng ngươi không phải là không có gì, ít nhất ta cho ngươi tự do.
Những lời này khiến Hyde nhìn lên với vẻ mặt nhếch nhác và nước mũi.
- Dù là lão Garan, gia đình Somy hay bất kỳ ai khác, họ đều không thể kiểm soát được ngươi. Từ giờ, ngươi muốn sống như thế nào, có thể làm những gì đều tùy thuộc vào ngươi chứ không phải do người khác như ngày xưa, bị người khác thao túng trong tay như một con rối. Cho dù ngươi nghĩ đó là trừng phạt hay tra tấn cũng dừng lại, ghét ta hay trách ta cũng chẳng sao, đó là lựa chọn của chính ngươi, chúng ta sẽ không có quan hệ gì trong tương lai.
Nói xong những lời này, Nightingale quay người đi về phía lối vào của con hẻm, biến mất khỏi tầm nhìn của Hyde.