Hoàng hôn màu vàng từng chút rơi xuống giữa núi rừng, nhuộm một đường nét vàng cho những đám mây xung quanh. Bầu trời giống như phân tầng, từ xanh sang trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ, cuối cùng hóa thành ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất khiến cho bãi cỏ rậm rạp cũng trở nên đỏ rực.
Ở cuối lãnh thổ của Garan có một sườn đất nhô ra, đứng trên đó có thể nhìn thấy những ngôi nhà, đồng ruộng và rừng cây nối với thung lũng cùng một lúc. Từ khi Nightingale còn bé đã thích cưỡi trên vai cha leo lên sườn núi thấp, như vậy nàng có thể thu hết toàn bộ nhà vào tầm mắt. Vì vậy, khi thi thể đầy vết thương của cha mẹ nàng được đưa về và người hầu hỏi nàng muốn chôn cất họ ở đâu, nàng không ngần ngại chọn bên trên sườn dốc.
Khi đó nàng đau buồn đến tột cùng, nhưng không muốn tin sự ra đi đột ngột của người nhà, trong lòng chỉ nghĩ nếu cha mẹ còn có thể mở mắt lần nữa thì dù cho mình và em trai ở chỗ nào trong nhà, bọn họ đều có thể nhìn thấy trước tiên.
Bây giờ đến trước bia mộ của cha mẹ lần nữa, Nightingale lại có tâm trạng hoàn toàn khác.
Bụi bặm trên tấm bia đá cũng không nhiều, hiển nhiên nơi này vẫn có người quét dọn, nàng cúi người xuống, lấy một xấp giấy trắng trong ngực ra xếp chỉnh tề lên trước hai tấm bia.
Đó là bản án của Tử Tước Somy.
Đối mặt với chứng cứ không thể chối cãi, sự phòng bị của Tử Tước rất nhanh đã sụp đổ, sau khi Roland cam kết tội còn nhỏ chưa phải vị thành niên, hắn không chỉ thừa nhận sự thật rằng mình bán Aquadream, mà còn khai ra toàn bộ đầu đuôi chuyện của gia đình Garan.
Hóa ra dưới thung lũng ngăn cách hai lãnh địa gia tộc kia thật sự cất giấu bảo tàng, chẳng qua nó cũng không phải là khoáng mạch đá quý, mà là một mỏ vàng hư hư thực thực.
Người phát hiện ra nó là nông phu của gia đình Somy.
Bởi vì địa thế khác biệt, đối với gia đình Garan xem như khe rãnh của thung lũng, ở lãnh địa Somy lại dần dần ngang bằng với mặt đất, nông phu cũng sẽ thường xuyên đi tới hạ lưu lấy nước, tắm rửa. Mãi cho đến một ngày, một người đàn ông may mắn phát hiện ra một bãi cát vàng trong dòng suối chảy từ trên núi xuống, gọi thêm những người khác đến tìm kiếm, sau đó tranh đoạt, mới dẫn tới sự chú ý của Somy.
Sau đó, hắn ngay lập tức phong tỏa tin tức và phái người dọc theo thung lũng để tìm nguồn gốc của cát vàng.
Nhưng mà tin báo về của cấp dưới khiến hắn thất vọng.
Những người tìm kiếm thực sự tìm thấy nhiều cát vàng hơn ở thượng nguồn, dường như sự xói mòn của nước mưa làm cho các bức tường thung lũng liên tục sụp đổ, để cho vàng thô tự do rơi xuống nước, nhưng ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy mỏ vàng rất có thể nằm ở phía gia đình Garan, điều này làm cho hành động thăm dò phải chấm dứt.
Bởi vì vị trí đặc thù của Silverlight City, quý tộc phụ cận cho phép có kỵ sĩ, xung quanh ít nhiều sẽ bị hạn chế, muốn trắng trợn cướp lấy là không thể, mà Tử Tước Somy lại không muốn buông tha khối bảo tàng khổng lồ này, đành phải đánh chủ ý lên đầu Tử Tước Garan.
Điểm đột phá của hắn chính là lão Garan — bà con xa của gia đình Garan.
Kế hoạch rất đơn giản, nhưng lãnh khốc vô tình. Hắn lợi dụng điểm yếu của lão Garan là vừa không có danh hiệu, cũng không có đất phong, dụ dỗ đối phương hợp tác với mình, cũng hứa hẹn là chỉ cần chia cho hắn một mảnh đất là gia đình Garan có thể đổi một chủ nhân khác. Lão Gara hiển nhiên không thể ngăn cản được sự hấp dẫn một bước nhảy vọt trở thành quý tộc chân chính nên đồng ý với âm mưu của hắn.
Vì thế Somy mua chuộc chuột, thừa dịp người tị nạn bạo động hại chết vợ chồng Garan, mà lão Garan thì đúng lúc đó thu nhận Hyde và Nightingale vị thành niên, bắt đầu thay mặt quản lý lãnh địa. Chỉ cần đợi đến khi Hyde trưởng thành rồi ép buộc hắn nhường lại trang viên và tước vị dễ như trở bàn tay — người thừa kế mất đi che chở không khác gì chim trong lồng, cho dù các quý tộc khác nghi ngờ, cũng chỉ cho rằng lão Garan quá mức tham lam mà thôi.
Đến bước này có thể nói là kết cục đã định, thế mà sự thức tỉnh của Nightingale khiến cho kế hoạch này xuất hiện sơ hở — sau khi nàng giết chết lão Garan vào ngày trưởng thành thì biến mất không rõ tung tích, mà lão Gara đến tận hơi thở cuối cùng cũng không thể đợi được tước vị mà hắn tha thiết mơ ước.
Dort Somy bất đắc dĩ thay đổi phương án — hắn có thể lôi kéo một lão Garan, lại không có cách làm cho mỗi người trong nhà Garan đều theo hắn, dù sao tước vị có thể làm lợi thế chỉ có một, hắn nhất định phải dùng trên lưỡi đao.
Trớ trêu thay, hắn cuối cùng tìm đến Hyde.
Lúc Nightingale khi nghe đến đó chỉ cảm thấy hết sức buồn cười — thứ vốn nên thuộc về Hyde, lại bị coi là lợi lộc của cuộc giao dịch, mà Hyde còn ngây thơ cho rằng đối phương sẽ giúp đỡ mình, không do dự nhiều đã đáp ứng đề nghị giết người.
Dựa vào sự giúp đỡ của Tử Tước, Hyde nổi bật trong một đám thân thích tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng bảo vệ tước vị, trở thành người thừa kế chính thức của Garan nhất mạch. Sau đó, hắn dựa theo thỏa thuận gia nhập vào gia đình Somy. Cũng không phải hắn giữ lời hứa, mà là sản nghiệp gia tộc sau tranh đoạt nội bộ đã gần như sụp đổ, đồng nghiệp cũng mất đi tám chín phần mười, ngoại trừ đi nương nhờ bên ngoài ra, hắn đã không còn con đường nào khác để đi.
Sau mười năm dài lập kế hoạch, Tử Tước cuối cùng đã có được thứ hắn muốn. Thậm chí ngay cả số tiền gốc khổng lồ cần thiết để khai thác mỏ, hắn cũng thông qua buôn lậu Aquadream từng chút từng chút tích góp lại một chỗ. Chỉ cần đợi đến khi xác định được vị trí quáng mạch, gia đình Somy lập tức có thể đạt được tài phú kéo dài mấy trăm năm.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Roland đã phá vỡ giấc mơ đẹp của hắn.
Vì một tòa mỏ vàng hư hư thực thực, mưu sát quý tộc cùng cấp, làm cho mấy gia đình tan rã... Quỷ kế ác độc giết chết gần hai mươi người trước sau, đổi lại là một sợi dây treo trên cổ.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không thể nhìn thấy mỏ vàng một lần.
Nightingale lấy dao ra đánh lửa rồi đốt bản án.
Nàng từng nghe Roland nói, có một loại phương thức tưởng niệm cổ xưa, chính là gấp giấy thành hình thứ mà mình muốn truyền đạt, sau đó dùng lửa đốt hết là có thể làm cho người đã mất nhận được đồ vật này. Bởi vì lửa có thể thông linh, khói lửa mang theo ý chí đặc thù có xác suất nhất định xuyên qua cửa lớn sinh tử lưỡng giới, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn gần với hai thế giới nhất.
Nightingale hy vọng thông qua nghi thức như này, thông báo tin hung thủ đền tội cho linh hồn cha mẹ. Mặc dù Phía sau Roland còn bổ sung rằng hắn không tin tưởng sinh tử lưỡng giới tồn tại, nhưng nàng cũng không thèm để ý.
Bởi vì hành động này thay vì nói là đang an ủi cha mẹ, chi bằng nói là đang an ủi chính mình.
Đợi đến khi nàng đi xuống sườn núi, trời đã tối hoàn toàn.
Roland đang ở cách đó không xa chờ nàng, đến tận lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, tâm nàng vẫn luôn treo lơ lửng mới đột nhiên buông xuống.
- Như vậy thật sự được sao? Để cho tên kia rời đi mà không phải chịu chút thương tổn nào. Roland bĩu môi.
- Ta đã muốn giáo huấn hắn một trận từ lâu rồi.
Nightingale nhướng mày nói:
- Ồ? Dùng thân phận gì?
- Khụ... Hắn ho khan hai tiếng.
- Đương nhiên là dùng thân phận quốc vương rồi.
Nightingale lắc đầu cười.
- Chuyện của hắn đã kết thúc, không còn liên quan gì tới ta nữa. Nếu ngươi thật sự muốn, có thể phái người tìm hắn đánh lại một lần.
- Nếu ngươi đã nói thế thì thôi vậy. Roland buông tay.
- À phải rồi...
Nightingale bỗng nhiên dừng bước, quỳ một gối xuống, giống như lần đầu tiên tuyên thệ trung thành, vỗ ngực hành lễ nói:
- Bệ hạ, sau này có thể cho phép ta ở bên cạnh ngài, dốc sức vì ngài sao?
- Sao đột nhiên nhắc tới cái này. Roland ngẩn người
- Không phải đã sớm nói rồi sao?
- Nhưng ta muốn nghe ngươi nói lại lần nữa.
Nightingale kiên trì nói.
Roland bất đắc dĩ nhún vai, xoay người đi đến bên cạnh nàng, vuốt đầu nàng nói”
- Vậy ngươi nghe cho kỹ — ừm, có thể có thể... một trăm câu trả lời đều là có thể, hài lòng chưa?
Dây ma lực không hề rung động, tựa như rơi vào trong màn đêm yên tĩnh mà nhu hòa.
Thật tốt khi có thể gặp được hắn.
Nightingale nhếch khóe miệng, nhoẻn miệng cười nói:
- Như ngài mong muốn, bệ hạ.