Dunkin cảm thấy mình đủ xui xẻo.
Chẳng qua hắn là một thương nhân bình thường, chạy qua lại giữa thành Evernight và Hermes để kiếm một khoản lợi nhuận kha khá, bán áo lông và vải nhung của Greyfort cho giáo hội, đồng thời mang về một vài lá bùa hộ mệnh hoặc tượng đắp mà nước thánh thấm qua. Cạnh tranh buôn bán này quyết liệt, hắn cũng đã trải qua gần mười năm dốc sức làm, mới đứng vững gót chân ở hai khu vực.
Trong tay có chút tiền dư, thì muốn mở rộng buôn bán, bởi vậy ở xung quanh Thánh Thành mới hắn mua một nơi chứa hàng, dùng để gửi hàng hóa. Đang lúc đợi làm một chuyến lớn, lại không ngờ thế cục phương bắc chuyển biến đột ngột -- đầu tiên là tân vương Greyfort nổ ra xung đột quyết liệt với giáo hội, nhu cầu vật tín ngưỡng giống như bùa hộ mệnh giảm mạnh, làm hắn không thể không trở về xe không, thu nhập gần như thiệt hại một phần năm.
Nhưng chỉ cần buôn bán da lông còn có thể làm, không đến nỗi không thể thu hồi vốn, hơn nữa nguyên nhân xung đột gia tăng, ngược lại giá cả áo lông có phần tăng lên. Khi đó hắn cho rằng, giáo hội thắng lợi là chuyện sớm hay muộn, là khách quen của Thánh Thành, đương nhiên hắn biết bối cảnh mà giáo hội sở hữu hùng hậu bao nhiêu. Trong vương quốc kỵ sỹ có thể ngang ngược đi, thả vào Hermes, chỉ sợ còn không bằng một võ sĩ thẩm phán trải qua huấn luyện nghiêm khắc bồi dưỡng ra.
Nhưng mà khiến người ta kinh ngạc là, giáo hội không chỉ thua, còn thua thất bại thảm hại. Làm ăn của hắn cũng tuyên bố chấm dứt hoàn toàn, giá cả hạ thấp ba phần cũng không ai hỏi thăm, thẳng đến trật tự Thánh Thành sụp đổ, kho trữ hàng bị người ta cướp sạch không còn, Dunkin mới ý thức được ở đây đã biến thành nơi nguy hiểm.
Hoặc là nói, từ sau khi biết được tin tức nhà thờ lớn một đêm sụp đổ trong một đêm, hắn đã dự cảm được không hay, nhưng một chút tâm lý may mắn trong lòng trước sau khiến hắn không bằng lòng bỏ lại gia nghiệp không dễ dàng gì mới tích góp được. Tin tức đại quân Dawn xuất hiện ở dưới chân núi Hermes trở thành một cọng rơm cuối cùng ép hắn sụp đổ-- mục tiêu mà giờ phút này đám người kia xuất hiện ở đây dường như không nói cũng hiểu, không hề nghi ngờ là đến vì của cải tích lũy mấy trăm năm của giáo hội, một khi tranh giành đỏ mắt, đừng nói áo lông, chỉ sợ ngay cả tính mạng của hắn cũng sẽ mất ở đây.
Sau khi tim như đao cắt đưa ra quyết định, Dunkin đi theo phần đông thương nhân đi về hướng nam, trải qua mấy ngày khốn khó, cuối cùng an toàn rút trong khu vực Greyfort. Chiến sĩ đóng giữ ở biên giới cũng không làm khó bọn họ, chỉ đơn giản là gặng hỏi một lượt, liền dẫn bọn họ tới một chỗ chuyên môn thu dụng trong nơi đóng quân, cũng nói sau hai ngày sẽ có đoàn xe công tước Bắc cảnh tiện thể mang bọn họ trở về thành phố.
Dunkin vốn tưởng rằng cơn ác mộng này đến đây cuối cùng cũng kết thúc, tuy rằng toàn bộ việc buôn bán mấy năm biến thành hư ảo, nhưng mà tốt xấu gì hắn còn sống, trong thành Evernight vẫn có một mái nhà có thể che mưa chắn gió, vợ và con cái còn đang chờ hắn, kẻ thù cũ “Quỷ Keo Kiệt” Socas không giống hắn, trực tiếp chết trên đường chạy nạn. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn lại dễ chịu không ít.
Nhưng không đến thời gian một ngày, cảm giác an tâm này nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi -- hai chiến sĩ tân vương tìm thấy hắn, đã mang hắn ra nơi đóng quân. Hắn thử đưa cho hai người mấy miếng ngân lang, muốn nghe ngóng rốt cuộc gây nên chuyện gì, lại bị từ chối.
Lẽ nào đối phương muốn nhạn bay qua nhổ lông?
Dunkin không khỏi ôm túi tiền trong ngực, đây đã là gia sản cuối cùng của hắn, nếu bị người cướp đi, cũng thật sự không sống nổi nữa.
Nhưng không cho sao? Hắn lại không có dũng khí này, quân đội hung tàn có thể tiêu diệt giáo hội tuyệt đối không phải hắn có thể từ chối được. Nếu chọc giận đám sát thần này, kết cục chỉ sợ thảm hại hơn.
Đang đi, Dunkin không khỏi muốn kêu lên một tiếng, vì sao hắn có thể đen đủi như vậy? Rõ ràng nhiều thương nhân như vậy, lại khăng khăng chọn trúng mình? Chẳng lẽ là bởi vì bùa hộ mệnh và tượng đắp mà hắn bán không ra đều rơi vào trong khe núi, do đó bị Thần Minh nguyền rủa sao!
Tâm trạng tuyệt vọng này làm cho nỗi lòng hắn tan rã, thẳng đến lúc một gã tự xưng là thống lĩnh của tiểu đoàn phó hỏi chuyện, hắn cũng chưa thể nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.
- Đường, đường nhỏ...... gì?
Nhưng đối phương không tức giận, mà là tâm bình khí hòa hỏi một lần nữa:
- Thuộc hạ của ta có một binh sĩ nói, ngươi biết một đường nhỏ có thể không đi quá Thánh Thành mới mà đi thẳng qua chân núi Hermes, phải không?
- Chính là con đường kia mà ngươi nói cho ta biết-- một vài thương nhân thường dùng nó để lén vận chuyển một vài hàng hóa giá trị cao, ngươi cũng theo bọn họ đi qua vài lần.
Tên còn lại bổ sung nói.
Đợi đã... Không phải vì kim long trong ngực hắn? Dunkin lén nhìn người sau một cái, phát hiện người nói chuyện chính là chiến sĩ thanh niên gặp được trên đường kia, hình như tên là Nail ấy nhỉ, lúc ấy thấy hắn khá nhiệt tình, liền cùng hắn nói thêm vài câu, cũng hy vọng thông qua hành vi trốn thuế kinh doanh của giáo hội để giành được nhận thức chung của hắn. Không ngờ hành động này lại có thể mang đến phiền phức như vậy cho mình!
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, hối hận cũng không có tác dụng.
- Hả, quả thực có một con đường như vậy, dân bản xứ gọi nó là thang trong mây.
Dunkin kiên trì trả lời:
- Chỉ có mỗi năm sau khi tuyết tan mới có thể xuất hiện, lúc sương mù xuất hiện, trời mưa cũng không thể qua lại, hơn nữa nghe nói có mấy cái cửa ra, nhưng ta chỉ biết con đường hướng đi đến Dawn.
- Tốt lắm.
Thống lĩnh gật đầu:
- Ngươi dẫn theo người của ta đi hai chuyến, chỉ cần có thể thông qua, ta sẽ ban thưởng cho ngươi.
- Không dám đâu, đại nhân!
Dunkin lập tức quỳ xuống:
- Làm sao ta dám muốn ban thưởng của ngươi, chỉ hy vọng sau khi đi xong ngươi có thể cho ta về nhà.
- Thật đáng tiếc, chuyện này không được.
Lời nói của đối phương nhất thời làm cho lòng hắn lạnh đi phân nửa.
- Để bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày tiếp theo ngươi phải theo bọn ta hành động, cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.
-Nhưng, nhưng đại nhân --
Dunkin còn chưa nói xong, năm miếng kim long đã ở trước mặt hắn.
- Đây là tiền đặt cọc, sau khi xong việc còn năm miếng.
Thống lĩnh ngắt lời nói:
- Ngươi nên hiểu rõ, phần lớn khu vực ở Greyfort, mười miếng kim long có thể mua được đồ vật thế nào.
Có thể mua được mạng, hắn nuốt nước miếng, buôn bán nhiều năm như vậy, vốn lưu động trong ngực hắn cũng chỉ hơn ba mươi miếng kim long mà thôi. Ý tứ mà đối phương biểu lộ không thể nghi ngờ --đó là tiền mua mạng, muốn từ chối là không thể nào.
- Ngươi... Thật sự sẽ thả ta đi sao?
Cho dù biết vấn đề này không có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi.
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi dốc lòng hết sức làm tốt công việc dẫn đường, ta sẽ phái chuyên gia tiễn ngươi an toàn về thành Evernight, điểm này ngươi có thể yên tâm.
...
Dunkin lo được lo mất rời khỏi nơi đóng quân, lại phát hiện cùng đi với hắn chính là tên thanh niên Nail kia, cùng với một lão chiến sĩ tuổi tác khá lớn.
- Ngươi hại ta thảm rồi.
Hắn cười khổ nói. Từ vẻ mặt hai người mà nhìn, có lẽ việc này chỉ là một sự trùng hợp, mà không phải cố ý hãm hại.
- Sao cái này có thể là hại ngươi?
Nail nhíu mày:
- Mười miếng kim long cũng không phải một con số nhỏ, chỉ cần ngươi không có lòng gây rối, thì không cần lo lắng gặp phải bất kì nguy hiểm gì.
- Yên tâm đi, sếp nói chuyện vẫn rất đáng tin, hắn nói sẽ thả ngươi nhất định sẽ thả.
Lão chiến sĩ chen vào nó:
- Hơn nữa, dẫn đường có thể lấy mười miếng kim long, việc này đặt trên người ta, vui mừng còn không kịp.
- Ngươi là...
- Gọi ta là chú San là được. Ngoài ra kính ngữ thì miễn đi, muốn dùng cũng là nói với Nail, hắn chính là tiểu đội trưởng, còn cao hơn ta một cấp.
- Là, là như thế sao?
Dunkin không khỏi có chút xấu hổ, hắn luôn cho rằng thằng nhóc thanh niên này chỉ là một binh sĩ cấp thấp mà thôi.
- Dựa theo xưng hô trước kia là được.
Nail lơ đểnh xua tay.
- Hai người có thể nói cho ta biết, nhiệm vụ mà tiểu đoàn phó của các ngươi nói ... Rốt cuộc là cái gì không?
- Bọn ta phải vượt qua cao nguyên Hermes, ở dưới Thánh Thành cũ ngăn chặn thế công của quân đội Dawn.
- Tiểu đội trưởng!
Chú San lên tiếng nhắc nhở nói.
- Không sao, dù sao mấy ngày này hắn sẽ luôn ở cùng chúng ta, tiết lộ chút tin tức thích hợp cũng có thể khiến hắn bớt miên man suy nghĩ một chút, điều này có giúp đỡ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần hắn có chút dị động, khoảnh khắc đầu tiên ta sẽ đánh gục hắn.
Lời nói của Nail khiến Dunkin rùng mình một cái, chẳng qua nửa câu đầu của đối phương càng thêm không thể tưởng tượng --
- Ngăn chặn đại quân của Dawn?
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:
- Điều đó không thể! Đường nhỏ đó chỉ có chiều rộng hai người, còn có một vài chỗ còn sụp lún, hơi sơ ý sẽ ngã xuống vách núi. Cho dù đi từ sớm đến tối, trong một tuần cũng nhiều lắm đi qua mấy trăm người, các ngươi lấy cái gì để ngăn cản những kỵ sỹ này? Càng không cần đề cấp đến giáo hội còn công kích các ngươi từ sau lưng!
- Bọn ta không phải tác chiến một mình.
Nail bình tĩnh nói:
- Viện quân của bệ hạ rất nhanh sẽ đến Coldwind Ridge, đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ nhìn thấy phương thức chiến đấu của Đệ Nhất Quân.