Viện quân? Rốt cuộc hắn có nghe hiểu mình đang nói cái gì không vậy? Dunkin co rút khóe miệng, cho dù viện quân đến đây, không qua được cũng vô dụng thôi! Hay là nói, viện quân mà hắn chỉ là có thể trực tiếp san bằng Hermes, từ trên phế tích Thánh Thành vượt qua bộ đội chủ lực? Nếu nói như vậy, không đến mười mấy ngày căn bản không thể làm tốt chuẩn bị công thành nhỉ?
Nhưng mà nhìn đến vẻ mặt đối phương hiển nhiên không muốn tiếp tục nói tiếp đề tài này, Dunkin cũng thức thời ngậm miệng?
Một lối vào của thang trong mây ngay trên vách núi đá cách Coldwind Ridge không xa, từ trong một cái hang không bắt mắt chui vào, khoảnh khắc nhìn thấy chân trời lần nữa, dĩ nhiên thân thể đang ở trên không trung, lúc không khí ẩm thấp, con đường này sẽ bị tầng tầng lớp sương mù bao phủ, đi qua giống như lên trời, cái tên cũng vì vậy mà được đặt.
Nhưng chỉ cần thời tiết tốt lành, con đường này vẫn vô cùng đáng tin. Để can ngăn Đệ Nhất Quân, hắn cố ý khuếch đại độ nguy hiểm của thang trong mây, trên thực tế bởi vì thương nhân cá biệt vô cùng coi trọng công năng trốn thuế của nó, ở vị trí sụp lún còn dùng tấm ván gỗ cùng cái chêm để tăng cường, để cho nguy hiểm của người qua lại cũng không tính là cao.
Trong thời gian nửa ngày, hắn mang theo đám người Nail qua lại ba lần rồi -- trên vách của dãy núi đi qua phòng ngừa đường núi gập ghềnh và tầng tầng bố trí của Thánh Thành, đồng thời rút ngắn khoảng cách, bởi vậy chỉ cần quần áo gọn nhẹ ra trận, ngược lại hiệu suất càng cao hơn so với đường lớn.
Dunkin chú ý tới, Nail vẫn luôn cầm cuốn sổ nhỏ viết vẽ lung tung, giống như đang ghi chép cái gì, chỉ là nội dung ở trên trừ văn tự quen dùng của đại lục ra, còn kèm theo rất nhiều ký tự mà hắn chưa từng gặp qua. Điều này làm cho trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, một chiến sĩ lại có thể đọc viết không nói, còn sở hữu tri thức mà bản thân hoàn toàn không thể giải thích, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ không tin.
Phải biết rằng để học tính sổ và bản ghi chép hàng hóa ra vào, hắn đặc biệt tìm thương hội, lấy giá một miếng kim long mới nắm vững được thao tác mua bán cơ bản. Nếu Nail có thể hiểu biết chữ nghĩa, cần gì phải làm chuyện sống mà đánh đánh giết giết? Cho dù là Roland, quân đội Wimbledon mạnh mẽ vô địch, nhưng chiến tranh dù sao cũng chết người, không ai có thể cam đoan bản thân không phải người kế tiếp.
Nhưng mà từ cuộc nói chuyện của hai người hắn phát hiện, biết chữ và vẽ bản đồ dường như cũng không tính là Kỹ năng cao cấp gì, giống như Đệ Nhất Quân mỗi người đều có thể làm được điều này.
Rốt cuộc trong đầu những người này nghĩ thế nào?
Dunkin ngày càng cảm thấy không thể giải thích được.
Trở lại nơi đóng quân, sắc trời đã sắp hoàng hôn, nhưng chung quanh lều lớn lại vô cùng náo nhiệt. Các chiến sĩ tốp năm tốp ba tụ thành một nhóm, hưng phấn bàn luận cái gì, mà ánh mắt đều tập trung ở chỗ lửa trại của trung tâm nơi đóng quân.
- Xem ra là viện quân tới rồi.
Nail nhếch môi.
- Ta cũng đoán vậy.
Chú Tang cười nói:
- Không biết lần này lại sẽ có người quen nào đến đây?
- Tiểu thư Lightning và tiểu thư Macy nhất định ở bên trong.
Bước chân của tiểu đội trưởng cũng nhanh hơn vài phần.
- Chúng ta cũng qua xem thử đi.
Cái, cái gì... Tiểu thư?
Viện quân mà bọn họ chờ đợi -- là nữ?
Dunkin không khỏi theo sát hai người, sau khi tìm được một chỗ đất trống trong đám người nhìn ra xa -- mà một giây sau, bỗng nhiên hắn có loại cảm giác muốn ngất đi.
Gặp quỷ, cái này gọi là viện quân cái gì!?
Đó rõ ràng là mấy tiểu quỷ!
Đặc biệt cái tên tóc sắp dài tới đất kia, nhìn hai má phúng phính của nàng và đôi mắt to trong veo, nói nàng chỉ có mười tuổi hắn cũng tin!
Mấy người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, tay chân còn không bằng kích thước một nắm đấm, thả vào trên chiến trường chỉ sợ ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, lại có thể có tác dụng gì?
Quả thực là cực kì hoang đường-- Ủa? Hắn bỗng nhiên ngẩn người, trong lòng lại không xác định.
Một nguyên nhân là dung mạo những cô gái này, đều vượt xa cô gái bình thường. Một người hai người còn không cảm thấy, nhưng một đám người đứng chung một chỗ, lập tức làm cho hắn nghĩ tới quần thể đặc thù này của phù thủy.
Đương nhiên, phù thủy cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, nếu các nàng thật mạnh mẽ như ma quỷ địa ngục, đã sớm nghiền giáo hội và vương quốc nhân loại thành bột mịn. Làm một thương nhân kiến thức sâu rộng, Dunkin biết chỉ cần đeo đá thần phạt, một kỵ sỹ có thể thoải mái giết chết vài tên phù thủy -- không có năng lực, các nàng cũng không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.
Nhưng mà cộng thêm một người khác sẽ rất khó nói.
Dunkin ngừng thở, đặt toàn bộ lực chú ý vào trên người một cô gái tóc xanh khác.
Hắn đã gặp qua đối phương... Trong lễ mừng ở thành Evernight. Cho dù dáng vẻ của nàng không phải nổi bật trong đám người, nhưng lại là mộtt người hấp dẫn nhất-- chỉ cần gặp qua nàng một lần, sẽ vĩnh viễn không quên người phụ nữ có khí chất kỳ lạ này.
Edith Kant, nữ Công Tước thành Evernight, biệt danh trân châu của Bắc địa.
Lúc giao thiệp nàng có thể như bông hoa sáng lạn, lúc chiến đấu cũng có thể tay cầm trường kiếm chém đầu đối thủ xuống. Nghe đồn kiếm thuật của nàng và ngũ quan của nàng xuất chúng giống nhau, nhưng mà khiến người ta kiêng kị, vẫn là phương pháp làm việc của nàng. Bất ngờ không đoán được, không bám vào một khuôn mẫu, hơn nữa khó lòng phòng bị... bởi vì nàng là con gái sẽ xem thường người của nàng, không ai không trả cái giá thê thảm. Về tiếng tăm của trân châu của Bắc địa, cư dân của thành Evernight có thể nói liên tục mấy ngày mấy đêm.
Xem ra Công Tước Kant hoàn toàn nghiêng về bên tân vương, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để con gái thân yêu dưới tình huống không có thị vệ bảo hộ đơn độc chạy đến trong quân doanh. Hơn nữa từ thái độ tôn kính của vị tiểu đoàn phó mà nhìn, Edith rời khỏi Bắc cảnh, cũng không thẹn với cái tên trân châu.
Phải biết rằng, quân đội mà đối phương chỉ huy, ngay cả giáo hội cũng có thể đánh tan.
Có phù thủy và Edith Kant, cộng thêm một đám sát thần, nói không chừng bọn họ thật sự có thể tạo thành phiền phức rất lớn cho đại quân Dawn.
Trừ Viện quân ra, còn có đồ vật giống nhau dẫn đến sự tò mò của Dunkin.
Chỉ thấy bên cạnh lửa trại bày một cái giá thiết tạo hình cổ quái, hình dáng trái phải đối xứng, xem ra có chút giống một cái đòn gánh. Hai đầu mút của nó liền thành một khung, trong mỗi khung lắp ba trụ tròn bằng kim loại đầu to đuôi nhọn, nhất thời không nhìn ra dùng chất liệu gì để đúc thành.
Rõ ràng chỉ là đồ vật kim loại, nhưng lại khiến hắn lờ mờ cảm thấy một tia bất an.
Đánh giá nhiều lần một lát, Dunkin mới chú ý tới bất an đến từ nơi nào.
Đó là chín trụ tròn cỡ một người lớn, ngoại hình dường như hoàn toàn giống nhau như đúc. Bắt đầu từ phần đầu tròn vo, thẳng đến phần đuôi bị chặn, đều bày ra một đường cong trơn bóng!
Chi tiết này khiến lòng bàn tay hắn không khỏi đổ ra mồ hôi, phải biết rằng kim loại là cứng nhất, muốn bẻ nó thành hình dạng cố định, nhất định phải nung nhiều lần, thiên chuỳ bách luyện. Nhưng theo thợ rèn mà hắn tiếp xúc qua đều cho rằng, có thể luyện một vũ khí bằng thiết ngay ngắn, bên ngoài bằng phẳng, cũng là tay nghề tốt trăm năm có một.
Đập một miếng thiết dài năm thước thành đường cong đều đặn? Đây là kỹ xảo cao siêu cỡ nào?
Sau đó lại dùng thủ pháp tương tự chế ra chín món đồ như vậy?
Đổi lại bất kì một thợ thủ công nào đến từ thành Evernight, đều sẽ cười nhạo sự vô tri của hắn.
Nếu toàn bộ chúng nó đều là tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, vậy cũng thôi.
Nhưng bề ngoài màu tro đen và phương thức xếp chồng giống như vật không có giá trị, càng biểu lộ chúng nó đều không phải là sản phẩm công nghệ đắt tiền và nhẹ.
Xuất hiện ở trong quân doanh, hơn nữa là theo Viện quân mà đến, rất có thể là một loại vũ khí đặc thù.
Mà cố tình phải là vũ khí cứng cáp có sức bền, lại bày ra một cái đẹp không thua gì tác phẩm nghệ thuật, loại xung đột mãnh liệt này làm cho hắn cảm thấy chấn động khó có thể nói rõ.
Dunkin nuốt nước miếng, hắn phát hiện có lẽ bản thân không thể gọi là kiến thức sâu rộng nữa.
Đối với nhóm người này mà nói, chỉ sợ chiến tranh đã biến thành một loại đồ vật khác.
Một lĩnh vực mà hắn không thể tưởng tượng.