Trong bóng đêm, hắn cảm thấy có hai tay đồng thời bắt lấy mình, đồng thời âm thanh tràn ngập cảnh giác của Nightingale cũng vang lên:
- Sao lại thế này?
- Loại ảo giác mà phù ấn này tạo thành trực tiếp tác dụng lên đôi mắt.
Người giải thích là Akesha:
- Bề ngoài nhìn mọi người giống như biến mất, Trên thực tế cũng không thể ảnh hưởng đến hiện thực, chúng ta vẫn đứng nguyên ở vị trí này.
- Nếu không muốn quan sát, trực tiếp đẩy lùi phạm vi tác dụng của phù ấn là được.
Isabella bổ sung một câu.
Quả nhiên không qua bao lâu, tấm màn đen dần dần rút đi, lộ ra vòm pha lê trong suốt, đá cẩm thạch dưới đất và hội nghị bàn tròn rộng lớn. Theo sau là phù thủy mặc trường bào tiêu chuẩn của Liên Hợp, nữ vương Starfall với mái tóc dài màu lửa đỏ cũng ở trong đó -- rõ ràng cách nhau hơn bốn trăm năm, hình tượng mỗi người lại sống động như thật, ngay cả chén trà trên bàn đều tỏa ra hơi nóng lượn lờ, giống như khoảnh khắc đó trong lịch sử sớm dừng hình ảnh hiện giờ lại trình diễn bình thường.
Nếu kiếp trước cũng tồn tại vật như vậy, những nhà lịch sử học nhìn thổ nhưỡng nhiều lần chỉ vì tìm kiếm một hai mảng văn tự nhỏ nhất định sẽ cảm động đến khóc thành tiếng nhỉ.
Nhìn thấy không có nguy hiểm, một bàn tay buông hắn ra, mà một bàn tay khác không chỉ không buông ra, ngược lại trượt xuống dưới, đan chặt cùng một chỗ với năm ngón tay của hắn.
Roland lập tức hiểu được đối phương là ai.
Hắn nhếch miệng, vân vê cỏ đuôi mèo trong tay, dời ánh mắt tới trung tâm ảo giác.
Trình tự kích hoạt của Isabella hiển nhiên là trước gần sau xa, địa điểm biểu hiện trong ảo giác cũng từ đường chạy trốn biến thành Taquila, lại từ Taquila đổi đến Falling Star City. Trừ tuổi tác của Aquarius càng ngày càng nhỏ ra, phù thủy ra sân thay đổi từng tốp, ngay cả mấy gương mặt quen thuộc đều rất khó nhìn thấy -- không thể nghi ngờ trong chiến tranh tàn khốc kéo dài này, hội Liên Hợp có thể gặp phải tổn thất cực lớn, cấp cao có thể sống đến trước khi chạy trốn cũng chẳng còn lác đác mấy người.
Đây cũng là chỗ thiếu hụt của bản thân chế độ phù thủy đế quốc, người năng lực mạnh mẽ địa vị đạt được càng cao, nghe ra dường như không có vấn đề gì, nhưng lúc chiến tranh bùng nổ những cấp cao này đều tự mình lên chiến trường nghênh địch, mà không phải tọa trấn phía sau chỉ huy đại cục. Roland từng nghe Akesha nói qua, trong một trận chiến cực kì nguy hiểm Aquarius tiến cấp lên Siêu Phàm, mà chiến đấu như vậy trong cuộc đời cầm quyền của nàng trải qua quá rất nhiều lần. Nói cách khác, chỉ cần không cẩn thận, về lịch sử của hội Liên Hợp... Thậm chí cả nhân loại phải sửa.
Ngay cả ba lãnh đạo đứng đầu cũng như thế, huống chi cấp cao khác?
Nhưng trên thực tế, điều này đối với người lãnh đạo bồi dưỡng mà nói vô cùng bất lợi -- một tân binh chỉ cần sống qua một hai trận chiến, liếm mấy ngụm máu tươi thì có thể lột xác thành lão binh, một tướng lĩnh cần vài chiến dịch, ngàn vạn người tử vong mới có thể chân chính trưởng thành. Quả thật xung phong dẫn đầu là phương pháp cổ vũ sĩ khí tốt nhất, nhưng đó cũng là dưới tình huống bất đắc dĩ mới lựa chọn cân nhắc. Nếu mọi thứ thuận lợi, cho dù không cần cổ vũ sĩ khí, các chiến sĩ vẫn sẽ ôm ý chí chiến đấu vang dội.
Tướng lĩnh và binh lính cũng không đồng giá -- lúc đối mặt một trận chiến tranh toàn diện cần phải coi người như vật phẩm tiêu hao đối đãi, cách làm như thế quả thật không thích hợp.
Roland cũng không hi vọng từ trong phù ấn tìm được bí mật kinh thế gì, có lẽ các thời kỳ giáo hoàng nhiều lần tham khảo qua những nội dung của ảo giác này, nếu thực sự ghi chép về nguồn gốc của Thần Ý, hoặc bản chất di vật của Thần Minh, giáo hội cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Mục đích chuyến đi này của hắn trừ thỏa mãn lòng hiếu kỳ ra, còn lại chính là lấy lịch sử làm tấm gương, xem thử có thể cho mình chút kinh nghiệm không thôi.
Mà tình huống thực tế cũng không khác biệt với suy nghĩ của hắn, phần lớn trong hình ảnh ghi chép là tình cảnh lúc hội nghị quan trọng, tế điển, chiến tranh động viên, cũng chỉ có thời điểm này, mới đáng để sử dụng ma thạch phù ấn.
Dựa theo cách nói của Akesha, phù ấn có thể duy trì hiệu quả thời gian dài đều giá trị không tầm thường.
Ảo giác rất nhanh truyền đến cái cuối cùng -- cho dù là Aquarius hay là hai lãnh đạo khác, đều từ trong hình ảnh mất đi tung tích, giành được chính là một đám phù thủy lớn tuổi mặc đủ loại quần áo và trang sức, mà hình ảnh cũng không còn rõ ràng như trước đó.
Akesha nhẹ nhàng A một tiếng:
- Những người này là...
- Người sáng tạo của hội Liên Hợp thời kỳ đầu?
Phyllis nói tiếp.
- Đó là ai?
Roland nhíu mày.
- Phù thủy Siêu Phàm sống sót sau khi trận chiến Thần Ý lần thứ nhất kết thúc, chính là các nàng thành lập ra tiền thân của hội Liên Hợp. Mau nhìn tài liệu trên bàn, lẽ nào một màn này là...
Phyllis kinh ngạc nói.
- Có lẽ không sai.
Âm thanh của Akesha cũng tràn ngập vui sướng:
- Không ngờ ta có thể tận mắt thấy được thề ước tam vương tiếng tăm lừng lẫy!
Roland nhất thời cảm thấy đầu đầy mờ mịt, hắn cũng thử trông mong nhìn kỹ, lại phát hiện trên tài liệu viết đều là văn tự ma lực, chỉ có phù thủy mới có thể đọc hiểu ý của nó.
- Ai có thể giải thích một chút, thề ước này có tác dụng gì không?
- Để ta đi.
Âm thanh của Akesha từ phía trước truyền đến.
- Nó được cho là sự kiện mang tính dấu hiệu để hội Liên Hợp từ rời rạc đi đến thống nhất, dường như là nội dung mà mỗi một phù thủy thức tỉnh đều phải học. Sau khi trận chiến Thần Ý lần thứ nhất kết thúc, hội Liên Hợp tuyên bố thành lập mọi thứ do phù thủy quản lý, nhưng lúc đó nội bộ vẫn có rất nhiều lời bàn tán, cho dù là phương thức thống trị đối với người bình thường, hay là sách lược đối kháng ma quỷ. Tranh luận như vậy kéo dài rất nhiều năm, thẳng đến ba thế lực trổ hết tài năng, càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng áp đảo lãnh chúa và thành phố khác, xây dựng do nhiều người đề nghị, kết cấu tổ chức do ba lãnh đạo xem xét quyết định.
- Chúng nó chính là Falling Star City, Taquila và tháp Anlie?
Nightingale hỏi.
- Đúng vậy, bởi vì tính đặc thù của ba tòa Thánh Thành này, lãnh chúa của nó cũng thường được thêm danh hiệu nữ vương.
Akesha trả lời:
- Ví dụ Aquarius nữ vương Starfall, Natalia nữ vương Sunchaser, Eleanor nữ vương Moonlight, đó là ba lãnh đạo đảm nhiệm cuối cùng của hội Liên Hợp.
Thì ra là thế, Roland nghĩ thầm, đối với phù thủy thời đại đó mà nói, thề ước tam vương đại khái là quan trọng trong kém gì đại nghiệp dựng nước, ý nghĩa của hội Liên Hợp từ một tổ chức tính chất liên minh chuyển biến trở thành một thực thể chính trị, cũng khó trách đám người Akesha và Phyllis có thể kích động như thế. Mang vào trong lịch sử mà nói, nó cũng ý nghĩa phi phàm, cho dù cuối cùng hội Liên Hợp vẫn thất bại mà chấm dứt, cũng không có chế độ ba lãnh đạo, chỉ sợ trận chiến Thần Ý lần thứ hai chỉ có thể thất bại càng nhanh hơn một chút, cũng sẽ không giữ lại nhiều phù thủy lấy “Chống lại ma quỷ, khôi phục Taquila” làm niềm tin suốt đời như vậy.
Chỉ là những lời này đối với hắn mà nói lực hấp dẫn không lớn như vậy, trừ thất thần, Roland dời lực chú ý đến trên chi tiết nhỏ không đáng kể trong hình chiếu-- Ví dụ trang phục nhóm phù thủy, bộ chén, giấy bút mà họ sử dụng, và bày trí trong đại sảnh. Bởi vì cách thời đại của Aquarius mấy trăm năm, vật bày trí này rõ ràng mộc mạc hơn rất nhiều, hiển nhiên sau khi trận chiến Thần Ý lần thứ nhất thất bại, lãnh địa của những phù thủy này vẫn ở trạng thái nhiều việc chờ thực hiện.
Trên tường trong đại sảnh hội nghị, hắn còn nhìn thấy hơn mười bức tranh chân dung, trong đó lại có hai người đàn ông, đại khái là nhân vật anh hùng kiệt xuất của thời đại chiến tranh.
Có thể thấy được lúc đó, hội Liên Hợp vẫn chưa coi người bình thường hoàn toàn là nhân dân hạ đẳng, cho dù trong hội nghị quan trọng như thế, vẫn có thể thấy được bóng dáng của hai người đàn ông đồng bào.
Ngay lúc Roland dự định hỏi Akesha có phải biết tên của những người này không, bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân đều cứng lại.
Một luồng hàn ý khó có thể hình dung từ lòng bàn chân dâng lên, nháy mắt xuyên qua cột sống của hắn, bởi vì kinh hãi quá mức mãnh liệt, trên cánh tay của hắn thậm chí liên tục nổi da gà, đầu ngón tay cũng run lên nhè nhẹ.
- Làm sao thế?
Anna lập tức phát hiện chỗ không thích hợp của hắn.
- Bức... bức tranh đó...
Roland nuốt nước miếng, gian nan nói.
- Bức tranh?
- Người bên trong bức tranh... Ta đã gặp qua.
Hắn tiêu tốn khí lực cả nửa ngày, mới nói hoàn chỉnh câu này -- cho dù độ rõ ràng của ảo giác cũng không như trước, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đường nét của người trong bức tranh thứ hai. Đó là một người phụ nữ trung niên, bên ngoài không chút nổi bật nào, mái tóc dài màu đen ở trên đầu, trên một con mắt đeo bịt mắt, hai tay giao nhau ngồi ngay ngắn trên ghế lưng cao.
Thế nhưng diện mạo của nàng giống y như đúc sư phụ Lam của Garcia trong thế giới giấc mơ!