Hết thảy đều chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Ngọn giáo bằng xương lướt qua để lại một bóng trắng và xuyên thủng ngực con gấu, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu ngọn giáo được ném trong khoảng cách tầm mắt có thể thấy, Lorga không chắc mình có thể né tránh nó.
Ma quỷ hiển nhiên cũng chú ý tới con sói lớn đột ngột lao ra khỏi bụi cỏ, nhưng lúc này nó đã không còn khả năng tránh né. Tay phải của nó vẫn đang quấn lấy con gấu, điều duy nhất nó có thể làm là hành động theo bản năng - giơ tay kia che trước người.
Hành động này đã cứu được yết hầu của nó, nhưng đã khiến nó đưa toàn bộ cánh tay trái vào miệng tam công chúa.
Nàng không chút do dự cắn một miếng, vị máu tanh nồng mãnh liệt tràn vào miệng.
So với con gấu da da dày thịt béo thì tứ chi của Mad Demons cũng chỉ cứng hơn nhân loại một chút, nhưng trước ba tấc nanh sói thì lại mềm mại chẳng khác gì vải vóc.
Cảm xúc này đã gia tăng sự tự tin cho Lorga!
Hai bên sượt qua nhau.
Nàng lông tóc vô thương, mà một trong những kẻ địch đã mất đi sức chiến đấu.
Lần ra tay này không thể nghi ngờ gì là một cuộc đột kích cực kỳ thành công.
Cho đến khi tà thú chủng hỗn hợp ngã xuống, Mad Demons bị thương nặng mới lùi lại mấy bước, giận dữ gầm lên với nàng. Thế nhưng nó đã không còn tay trái, cánh tay phải thì đã hoàn toàn lâm vào trạng thái héo rút, ngay cả việc giữ cơ thể không ngã thì cũng đã rất khó khăn với nó rồi, sức uy hiếp cũng giảm đi rất nhiều.
Phản ứng của con ma quỷ khác lại khiến Lorga có hơi ngạc nhiên.
Nàng thấy nó nhanh chóng lấy một khúc sừng trâu từ trong lòng ra và đưa lên miệng.
“Vù!”
Âm thanh hùng hồn phá vỡ sự im lặng của khu rừng, làm một đàn chim sống gần đó giật mình bay đi.
Nó đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ quanh đây vẫn còn ma quỷ?
Nhưng nàng đã kiểm tra rõ ràng tình hình trong khu vực gần đây, ngoài những tổ ong và tổ chim mà Lightning đã căn dặn đánh dấu thì không có gì khác đáng chú ý.
Lorga quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, xử lý cái tên chỉ còn một cánh tay này trước.
Cho dù nó có quân tiếp viện, thì chờ khi đuổi đến đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy xác của đồng bạn.
Nàng ba bước thành hai, trong nháy mắt bổ nhào vào con ma quỷ đang thổi kèn trước mặt, nó quăng sừng, rút rìu đá treo trên eo, chém về phía đầu nữ lang!
Nếu là nửa năm trước, Lorga sẽ chọn cách né tránh và lùi ra sau tìm cơ hội, nhưng sau khi chiến đấu với những phù thủy phi thường, đại bàng bốn cánh và tà thú chủng hỗn hợp, kỹ năng của nàng đã tiến bộ vượt bậc.
Tam công chúa nghiêng người về phía trước, tay chân dùng sức rồi vọt sang bên với một góc độ gần như quỷ dị, cơ thể gần như bay ra ngoài!
Chiếc rìu chém vào khoảng không.
Tuy nhiên, đó cũng không phải là một chiêu né tránh đơn giản, khi sự chú ý của ma quỷ di chuyển theo động tác của nàng, hoàn toàn tập trung vào miệng và móng vuốt của nàng, đòn tấn công thực sự mới lặng lẽ đến, Lorga cuộn chiếc đuôi khổng lồ của mình thành một cái móc, quét thẳng về phía sau gáy của ma quỷ. Đòn này mượn góc độ của cơ thể nên gần như đối phương không thể nhìn thấy.
“Bịch!”
Theo sau âm thanh, ma quỷ bất ngờ bị đánh bay ra ngoài và đập mạnh vào một cái cây lớn, chiếc rìu đá cũng văng sang một bên.
“Gàooo!”
Ngay khi Lorga định lợi dụng thời cơ để truy kích và tặng cho kẻ thù một vuốt chí mạng thì một tiếng gầm gú thảm thiết đột nhiên vang lên sau lưng.
Nàng theo bản năng cảm thấy không ổn, xoay người quét vuốt sang ngang, đúng lúc va chạm với Mad Demons bị cắn đứt tay đang xông lên. Một vuốt này hoàn toàn đánh trúng, nàng thậm chí có thể cảm giác được xương sườn đối phương phát ra tiếng đứt đoạn, ngực cũng lõm xuống, móng vuốt sắc nhọn xuyên qua lớp da và đâm thẳng vào cơ thể ma quỷ.
Đây hoàn toàn là một cuộc tấn công tự sát, như thể đối phương cố tình dùng cơ thể để đón nhận vuốt của nàng vậy.
Tại sao?
Ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Lorga đã biết câu trả lời.
Cánh tay phải teo tóp héo rút của Mad Demons lại phồng lên!
Chẳng phải nói mất hơn nửa khắc mới khôi phục sao?
Lorga kinh hoảng muốn thoát khỏi đối thủ, nhưng móng vuốt lại bị đối phương ôm chặt, như thể găm vào gọng sắt!
Tư thế này, khó có thể nào...
Nàng vội vàng nhìn cái đuôi bị ma quỷ hất văng ra xa, đáy lòng trầm xuống.
Quả nhiên sau khi cánh tay phồng lên lại, trên làn da khô cạn bắn ra từng vệt máu.
Chờ đã... Nàng bỗng nhiên nhớ đến lời của Lightning trong trận chiến gặp nhiệt khí cầu ở núi Great Snow Tây cảnh, Mad Demons quả thật có thể sử dụng năng lực của ngọn giáo hai lần liên tục, chẳng qua lần hai sức mạnh sẽ giảm mạnh, đồng thời ma thạch được khảm trên cánh tay cũng sẽ hỏng hoàn toàn, có thể nói đó là đấu pháp cam chịu, căn bản không có gì đáng sợ... Mới là lạ!
Tên ngốc kia, thật sự đã nàng hại chết rồi!
Mặc dù đấu pháp liều chết này tuy không gây ra nhiều tổn hại, nhưng khi sinh tử đang bị đe dọa, cũng có thể gây ra phiền phức rất lớn cho đối thủ. Dân sa mạc có câu “bại người mạc gần”, chính là đạo lý này. Nếu đã không quan tâm đến sống chết sau này, đòn cuối cùng tất nhiên cực kỳ lẫm liệt!
Ma quỷ bắt lấy cánh tay nhưng không thể hoàn toàn khống chế hoàn toàn hành động của nàng, chỉ có người siêu phàm mới có thể làm điều này, nhưng trong lòng Lorga cũng rõ, mục đích duy nhất của đối phương là khiến động tác của nàng chậm lại, cho dù là quay đầu bỏ trốn, hay là lợi dụng thời cơ né tránh, đều không thể sống sót sau đòn tiếp theo.
Chỉ trong vài nhịp thở, cánh tay của Mad Demons đã phồng lên đến mức cực hạn, máu xanh bắn ra từ làn da nứt nẻ, như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Nó tháo cây giáo xương cuối cùng xuống và nhắm vào nữ lang.
Chỉ có thể cược một lần!
Lorga trừng to mắt, nhìn chằm chằm từng cử động của đối phương, cứ như vậy một hồi, thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Khoảnh khắc Mad Demons ra tay, nàng đã cắt đứt ma lực đang trào dâng trong cơ thể mình.
Hình sói thu nhanh chóng nhỏ lại, vòng ôm chắc chắn như gọng kìm xuất hiện một khoảng trống khổng lồ.
Ngọn giáo xương bay thẳng về phía đầu của con sói sa mạc khổng lồ nhanh như chớp xuyên thủng bàn tay bị chặt đứt của ma quỷ, mà lúc này Lorga đã trở lại hình người.
Nàng đã thắng cược.
Người cầm giáo rõ ràng không ngờ đến bước này, nó che cánh tay đã hoàn toàn héo rũ của mình và sững sờ đứng đó. Mãi cho đến khi tam công chúa bước tới trước mặt nó, mở miệng phun ra hai chữ.
“Ta... Ca...”
Sau đó, một tay Lorga biến thành móng vuốt sói, bóp nát mũ giáp của nó.
Sương mù màu đỏ tan biến, ma quỷ suy yếu nhẹ nhàng ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Sau đó, Lorga mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đã thắng!
Còn thắng cả một cặp!
Thì ra ma quỷ cũng chỉ đến thế thôi.
Mặc dù chiêu phồng tay của nó có sức mạnh thật đáng sợ, nhưng không có kỹ năng chiến đấu nào áng nói, về cơ bản là chiến đấu theo bản năng, có thể nói là lãng phí thể trạng và thiên phú. Trên con đường của võ sĩ, ma quỷ cũng không tính là đi quá xa. Nàng tin rằng chỉ cần giao đấu thêm vài lần nữa, cuộc đi săn sẽ dễ dàng hơn.
Vùng đất hoang dã rộng lớn dưới chân sẽ là nơi tốt nhất để nàng rèn luyện kỹ năng của mình.
Sau đó, Lorga nghe thấy một tiếng rung lắc yếu ớt, như thể có thứ gì đó liên tục đè xuống đất, giống tiếng nước biển nhấn chìm bãi biển, dày và nặng.
“Xào xạc...”
Sao có thể như thế được?
Nàng hơi nhíu mày, dựng thẳng tai hướng về phía nguồn phát ra âm thanh. Đây là vùng đất liền của Greyfort, không phải là vùng biển ở cực nam nên không thể nghe thấy tiếng sóng. Chẳng lẽ là một trận lũ quét bất ngờ? Nhưng ở đây không có núi cao, sao lại có lũ?
Lorga nhìn quanh, tìm cây cao nhất và trèo lên
Cơn chấn động đến từ hướng di tích Taquila.
Ngay sau đó, lang nữ đứng trên ngọn cây giật mình.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng ma quỷ rậm rạp xuất hiện ở nơi giao nhau giữa trời và đất, chậm rãi đi đến như thủy triều đen. Trên thủy triều là hàng trăm con quái thú đáng sợ đi thành đội hình ngay ngắn. Điều khiến nàng không thể tin được là giữa một nhóm ma quỷ có mấy con quái vật khổng lồ ngoài sức tưởng tượng, đang tiến từng bước một về phía di tích. Chúng cao chừng mười tầng, bốn chân vặn vẹo gần như có thể nhảy vọt qua bức tường thành. Bất cứ ai đứng trước nó đều trở nên nhỏ bé yếu ớt, đừng nói đến chủ động tấn công, ngay cả ý định phản kháng cũng khó bộc phát ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân trời sau cơn mưa trông trong xanh đến lạ thường, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua mây trắng, mọi thứ vẫn như bình thường, có vẻ yên bình và êm ả.
Lorga không nhìn thấy mặt trăng đỏ tượng trưng cho ngày tận thế mà Lightning nói, cũng không thấy màn sương đỏ u ám đè nén.
Nhưng nàng biết rằng biến động sẽ đến.