- Ta nhìn thấy bến cảng rồi!
Tiếng la của Marye lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả nữ phù thủy trên thuyền.
- Đâu đâu?
- Ấy, cuối cùng cũng tới rồi sao? Thuyền trôi sắp nửa tháng rồi...
- Mảnh sáng trắng bạc kia là thuyền buồm khác à?
- Không phải chỉ có tàu Cool Betty đi qua đường biển này sao?
- Thuyền đánh cá, là thuyền đánh cá đó.
Mọi người dồn dập úp sấp vào mép thuyền, nhìn theo hướng ngón tay của Marye.
Nhìn thấy cảnh tượng tưng bừng trước mắt này, lão thuyền trưởng Jack một mắt cười lắc đầu, nhìn về phía Carmela Daryl đang lộ ra bộ mặt căng thẳng nói:
- Ngươi hình như không vui lắm? Đây chính là một ngày tốt lành khó mà có được.
- Tốt chỗ nào?
Người đằng sau hơi không an tâm trả lời.
- Cũng may là về nhà
Cái tẩu của Jack run lên.
- Có thể trở lại quê hương đã xa cách nhiều năm, đây không phải điều đáng chúc mừng sao? Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra các ngươi cũng không có coi Đảo Trầm Thụy là nhà của mình, đương nhiên ta không phải nói các ngươi ghét ở Fiordland, nhưng chỗ tránh nạn và nhà... Chung quy là có sự khác biệt.
Carmela im lặng, nàng không biết những lời này từ đối phương có chính xác hay không, chỉ biết là sau khi thư của điện hạ Tilly truyền về, số lượng nữ phù thủy tình nguyện đi tới Tây cảnh Greyfort tăng lên rất nhiều, theo thống kê ban đầu thì chỉ có năm phần nhưng hiện tại đã lên đến tám phần. Nếu như nhóm nữ phù thủy đầu tiên có được sự sắp xếp thỏa đáng, nàng không biết sau này sẽ có bao nhiêu người nguyện ý đi Đảo Trầm Thụy nữa.
Chỗ ấy vốn phải là nhà của các nàng, nơi không có sự căm thù của thế tục, cũng không có giáo hội khiến người ta sợ hãi, điều kiện sinh hoạt ban quả thực sẽ kém một chút, phong tục tập tính cũng khác một trời một vực với vương quốc lục địa, có thể chỉ cần kiên trì tầm mười năm, Đảo Trầm Thụy nhất định sẽ ngày càng trở nên tốt hơn. Thậm chí không phải là cùng thời mà những nữ phù thuỷ mới thức tỉnh cũng sẽ xem hòn đảo kia như cố hương chân chính.
Qua một hồi lâu, nàng mới thấp giọng nói:
- Nếu quả thật như ngươi nói thì tốt.
- Ồ?
Jack sờ râu nói:
- Không tin vị quốc vương kia?
- Ngươi biết à?
Carmela ngẩng đầu.
- Ha ha, trên mặt ngươi hiện lên chữ “Ta không yên lòng rồi kìa”
Lão thuyền trưởng bắt đầu cười lớn:
- Còn nhớ rõ lần đầu tiên các ngươi lên thuyền ra biển vào ba năm trước là bộ dáng như thế nào không?
Ba năm trước đây... Đại quản gia trầm ngâm một lát, đó chính là thời điểm điện hạ Tilly âm thầm liên lạc cho nữ phù thuỷ rút lui khỏi Greyfort, là một trong số ít những thuyền trưởng không có chút thành kiến nào với thân phận nữ phù thủy, Jack và tàu Cool Betty mặc kệ khả năng bị tố giác, xét xử vẫn kiên trì ở thành thị bến cảng lén lút đón đi rất nhiều nữ phù thuỷ. Cũng chính vì vậy, Đảo Trầm Thụy cùng vị thuyền trưởng một mắt này kết thành tình hữu nghị thâm sâu.
- Chật vật?
Nàng chần chờ nói.
- Chật vật?
Jack phốc một tiếng.
- Nào có đơn giản như vậy. Lúc ấy các ngươi cả người toàn là bụi đất, ánh mắt lu mờ ảm đạm, nói là người thực vật cũng không ngoa. Nhìn hiện tại xem, có phải cảm giác hoàn toàn khác biệt hay không? Cho nên quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, nhìn về phía trước là điều đúng nhất. Trong đó có mấy nữ phù thuỷ còn đi tới thành Neverwinter nhiều lần, nếu như đó là nơi tồi tệ, sao các nàng có thể cười nhẹ nhõm như thế?
- Những tộc đáng ngưỡng mộ đều là những người hay thay đổi.
- Cũng bao gồm cả ngươi sao?
Lão thuyền trưởng cắt ngang nàng.
- Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi cũng có xuất thân quý tộc? Vào ngày rời khỏi Greyfort, ngươi ăn mặc đẹp đẽ hơn phần lớn người trên thuyền, quần áo đều làm từ tơ lụa mà bình dân không có nổi. Ngẫm lại xem, nếu như ta ghét quý tộc giống như người thì chuyện gì sẽ xảy ra?
- ...
Carmela há to miệng, lại không thể đưa ra câu trả lời.
Jack một mắt chậm rãi nhả ra một làn khói trắng.
- Ta không cho rằng chỉ dựa vào thân phận là có thể phán đoán một người tốt hay xấu, ngoại trừ ba thần, ai có thể quyết định xuất thân của mình chứ? Nữ phù thuỷ cũng giống như thế... Ngươi không cảm thấy rằng chuyện người ta chỉ bởi vì thân phận nữ phù thủy mà căm hận nữ phù thủy, giống như ngươi có thành kiến như vậy, cả hai về cơ bản cũng không có gì khác biệt sao?
Đại quản gia Đảo Trầm Thụy bỗng nhiên thấy lòng mình run lên.
- Ngươi có lẽ sẽ nói bởi vì ngươi là quý tộc nên hiểu rõ bọn họ như thế nào,. Nhưng đừng quên, chỉ cần có một người không phải như thế, thành kiến của ngươi sẽ tạo thành bất công và tổn thương với người nọ.
Lão thuyền trưởng dừng một chút.
- Thật có lỗi, nhóc con... Những lời này có lẽ không nên do ta nói, nhưng ta hy vọng ngươi không bị những trải nghiệm trong quá khứ che đi đôi mắt, không chỉ là đối với chuyện này. Người luôn luôn phải nhìn về phía trước.
Không, trừ hắn ra sẽ không có ai nói như vậy, Carmela nghĩ thầm. điện hạ Tilly nhất định đã sớm hiểu đạo lý này, cho nên mới chủ động đi tới thành Neverwinter. Nhưng nàng sẽ không nói thẳng ra những lời này, đặc biệt là câu gần như trách cứ “Cả hai cơ bản cũng không có gì khác biệt” kia, không phải là bởi vì quan hệ xa cách, mà là bởi vì quá mức thân thiết, thậm chí là vì sự tôn kính của điện hạ với bản thân, đã cản lại việc khuyên nhủ nàng.
Toàn bộ Đảo Trầm Thụy e là cũng chỉ có lão thuyền trưởng sẽ gọi nàng là nhóc con.
Carmela thở dài một hơi.
- Có lẽ ngươi nói không sai.
- Phải không?
Jack cười ha ha.
- Lớn tuổi rồi luôn có thể gặp những chuyện tương tự, nếu không có một tâm thái vui vẻ, chắc sẽ không thể kiên trì trên biển lâu như vậy. Nhưng mà những ngày tiếp theo sẽ không tốt lắm rồi.
- Vì sao?
- Các ngươi đều trở về vương quốc đại lục, còn có ai tới ngồi tàu Cool Betty? Nghe những người đại thương hội kia nói, một loại thuyền mới không cần cánh buồm chẳng mấy chốc sẽ thay thế đội thuyền hiện tại, sẽ trở thành thuyền giao thương chủ lực của thành Fiordland, cho dù là sức mạnh hay tốc độ đều tốt hơn chiếc thuyền này, đến lúc đó e là không ai muốn dùng nó để trở hàng nữa.
- Có lẽ ta có thể nói với điện hạ Tilly...
- Nói chuyện gì, giúp ta vượt qua quãng đời còn lại sao?
Lão thuyền trưởng lắc lắc cái tẩu.
- Cái đó hơi sớm rồi, ta còn có thể chạy mà! Trên thực tế, ta định sau khi đưa các ngươi đến Greyfort thì sẽ đi đội thám hiểm của Thunder đại nhân thử vận may.
- Đội thám hiểm?
Carmela kinh ngạc nói.
- Không sai, vượt qua quần đảo Ám Ảnh sẽ tới vùng biển không người đặt chân, chỉ cần phát hiện chút gì đó mới lạ, chưa bàn đến tiền dưỡng lão, dù có mở một thương đoàn mới cũng không thành vấn đề.
Jack một mắt xoay người, nhìn biển cả ý khí hăm hở nói:
- Đừng thấy ta lớn tuổi, đi đứng không linh hoạt, nhưng bàn về cách lái thuyền trong gió, toàn bộ Fiordland cũng tìm không ra mấy người có thể xứng chức thuyền trưởng hơn ta!
Phải không... Carmela phát hiện, mình dường như lại một lần nữa quen biết ông lão Fiordland trông có vẻ vô cùng bình thường này, giờ đây vẻ mặt của hắn có thể hình dung bằng câu “Hướng về phía trước mà đi”.
- Lão đại, chúng ta sắp cập bến!
Người quan sát trên cột buồm hô vang.
- Kế tiếp còn cần ta dậy sao?
Jack ngẩng đầu trừng mắt nói:
- Thu buồm, hạ tốc độ xuống!
Carmela nhìn về phía khu bến cảng, phát hiện xung quanh bến tàu treo đầy những bức tranh hoặc biểu ngữ màu đỏ, phía trên đều viết “Hoan nghênh đến với thành Neverwinter”. Trong số những người nghênh đón không chỉ có có nữ phù thuỷ, còn có rất nhiều người bình thường. Nàng thậm chí thấy được một hàng trẻ con từ mười một mười hai tuổi, tay nâng một bó hoa tươi, đứng ở cầu tàu chờ các nàng đến.
- Màn này đúng là quá long trọng.
Lão thuyền trưởng huýt sáo.
- Có thành ý như vậy thì ngươi cũng nên tín nhiệm hắn một chút, phải không nào?
Sau đó hắn vung vẩy tay về phía các thủy thủ đang bận rộn trên boong thuyền
- Mấy đứa, chuẩn bị cập bến, chúng ta đến thành Neverwinter rồi!