- Ngươi muốn hỏi điều gì?
Akima liếc mắt nói.
- Scroll…
Wendy hơi lo lắng cầm tay nàng. Nếu như Tilly nói không sai, những người này thậm chí không phải tới vì Thành Neverwinter, mà là phù thuỷ bên trong Đảo Trầm Thuỵ đã sớm bị chia rẽ. Nếu như xử lý không tốt, không chỉ làm Liên minh Phù Thuỷ bị cuốn vào trong đó, còn có thể làm cho người mới tới giảm đi độ tín nhiệm đối với các nàng, vậy thì mất nhiều hơn được.
- Không sao.
Latter nhíu mày với nàng, tiếp theo chỉ về hướng phù thuỷ muốn quay trở lại Đông cảnh,
- Nếu như ngươi nhớ nhà, thì chắc là không phải bị gia đình vứt bỏ, mà là dưới áp lực của Giáo hội, bất đắc dĩ rời khỏi Đông cảnh, theo những người chạy nạn khác rời xa Đảo Trầm Thuỵ, ta nói đúng không?
- Đúng thì sao?
Akima đáp.
- Tình trạng Đông cảnh là như thế này,
Đối mặt nữ phù thuỷ tóc đỏ hùng hổ doạ người, Scroll không hề để ý,
- Từ khi nữ vương Greenwater Garcia cướp sạch Sea Breeze và Goldenear City, mảnh đất kia vẫn chưa khôi phục lại. Đầu tiên là Giáo hội giỏ rắc dịch bệnh tràn lan, sau đó lại bị Deflick quấy đến rối loạn, đất đai hoang phế, nhập không đủ xuất, rất nhiều người đều trở thành dân lưu lạc.
Trên mặt phù thuỷ kia lộ rõ vẻ lo lắng, mà Akima vẫn kiên trì nói:
- Không được tận mắt chứng kiến, sao biết được ngươi có nói thật hay không.
- Từ hai năm trước, bệ hạ Roland đã khởi đụng kế hoạch thu nhận dân lưu lạc, bây giờ nhân khẩu thành Neverwinter đã đột phá mười vạn, trong đó trên bảy phần là đến từ Greyfort, đặc biệt là người chạy nạn từ Đông cảnh và Nam cảnh.
Scroll nói đâu vào đấy.
- Người thân quen thuộc của ngươi, rất có thể cũng ở trong đó – có thể nói cho ta biết chỗ ngươi từng ở là nơi nào không? Thành trấn hoặc là thôn trang, xung quanh có quan cảnh hay sản vật gì đặc biệt cũng được.
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ với những đầu mối này có thể tìm được người nhà của nàng? Nàng cũng không phải trẻ con lớn lên ở thành thị lớn, mỗi con phố xung quanh đều có tên, mỗi hàng xóm đều biết tên lẫn nhau!
Scroll không trả lời, mà là ôm lấy đầu tóc, dùng ánh mắt khích lệ nhìn chăm chú vào phù thuỷ kia, giống như bình thường ở trên lớp học kiên nhẫn chờ đợi sinh viên trả lời.
- Thôn của ta… Không có tên.
Do dự hồi lâu, đối phương nhỏ giọng nói,
- Thôn gần đó cũng không có, nơi đó cách Goldenear City rất xa, xa đến mức trong nhà muốn bán lúa mạch, cũng chỉ có thể bán giá thấp cho thương nhân đi ngang qua. Nếu như nhất định phải nói, thì những người đi ra ngoài đã gọi nó là Mười Sáu.
- Mười…Sáu?
Wendy không tự chủ nhẩm lại.
- Bởi vì lúc bọn họ trở về từ Goldenear City, tới thôn thứ mười sáu thì chính là nhà.
Scroll nhắm mắt lại, chậm rãi hỏi,
- Để ta suy nghĩ… Thôn kia có một nhánh sông Sanwan sau lưng đúng không?
- Ở Đông cảnh, khắp nơi đều là nhánh sông Sanwan.
Akima hừ một tiếng,
- Không có nước sông để tưới, thì làm sao có thể có thôn?
- Nhưng cái này khác,
Scroll khoát khoát tay,
- Nó vừa nông vừa hẹp, không chỉ không có cách nào cho thuyền qua lại, thậm chí đến mùa khô sẽ lộ ra lòng sông, đây cũng là nguyên nhân không thể vận chuyển lương thực bằng thuỷ lộ qua thôn --- chỉ có điều đến thôn số mười sáu, nhánh sông sẽ hơi ngừng, biến thành một hồ nước lớn, cho dù khô hạn, hồ nước cũng không bị cạn. Vì vậy ruộng lúa mạch trong thôn luôn tươi tốt hơn các thôn khác, đúng không?
Phù thuỷ kia không khỏi mở to hai mắt mà nhìn,
- Ngươi đã từng đến chỗ đó?
- Ta nghe người khác nói.
Scroll trầm mặc thời gian ngắn,
- Hôm nay người nọ đang ở Thành Neverwinter, nhưng mà hắn không phải là người dân của thôn mười sáu.
- Ý là sao?
- Ngươi cứ tự mình hỏi hắn đi.
Nàng quay đầu nhìn cán bộ chịu trách nhiệm đăng ký phòng thị chính,
- Watt, công nhân hầm lò thẻ căn cước đánh số 0024578, bây giờ chắc là ở khu thu phế khoáng số 2 North Slope, đi mang hắn tới đây.
- Vâng đại nhân.
Người sau lên tiếng rồi đi.
Sau một tiếng, cán bộ dẫn một tên đại hán mặt đỏ chạy tới khu dân cư.
- Ta không biết hắn…
Nữ phù thuỷ đánh giá hắn vài lần, lắc đầu phủ nhận nói.
- Bây giờ không còn gì để nói nữa ha?
Akima cười lạnh hai tiếng,
- Toàn bộ Đông Cảnh nhiều người đến như vậy, ngươi nghĩ tuỳ tiện là có thể ---
- Hả, chẳng lẽ… ngươi chính là con gái Tilland sao?
Âm thanh mừng rỡ của đại hán cắt lời nàng,
- Thần linh phù hộ, ngươi còn sống, hơn nữa cũng đã lớn như vậy rồi!
Phù thủy kia sửng sốt:
- Ngươi nói Tilland… là mẹ của ta?
- Nếu không thì là ai, mắt của ngươi cực kỳ giống mắt nàng, nhất là nốt ruồi bên cạnh khoé mắt, quả thực giống nhau như đúc!
Watt reo lên,
- Chẳng qua nói qua cũng phải nói lại, ngươi xinh đẹp hơn mẫu thân ngươi nhiều, chờ đã, ngươi không nhớ ta sao? Cũng khó trách, lúc ta rời thôn ngươi còn nhỏ, khi ta trở về ngươi lại không có ở đó. Lúc nhỏ ngươi tên… Bé Lan, ta có nhớ sai không? Tên Tilland đặt cho ngươi đều là cách gọi hoa hoa cỏ cỏ xinh đẹp.
- Đó chẳng qua là tên gọi lúc nhỏ----
Phù thuỷ thẹn thùng nói,
- Bây giờ ta tên là Doris.
- Tên này nghe hay đấy. Ngươi có biết không, lúc ta đào mương ở thôn Mười Sáu, mọi người nói rất nhiều về chuyện của ngươi --- bọn họ đều cho rằng ngươi bị phù thuỷ bắt đi. Còn…
Nghe Watt càm ràm một lúc lâu, Wendy mới coi là thăm dò được chân tướng. Thì ra vị đại hán mặt đỏ này ở sát vách thôn Mười Sáu, theo quy luật thì gọi là thôn Mười Lăm. Hai thôn không cách nhau xa, bởi vậy quan hệ coi như mật thiết. Bỏi vì hâm mộ nguồn nước thôn bên cạnh, đầu tiên hắn đi Goldenear City học tập kỹ thuật đào mương, học thành rồi trở về quê nhà triệu tập một nhóm thôn dân, định mở rộng hồ nước về hướng thôn Mười Lăm bởi vì chuyện này mà hắn từng ở thôn Mười Sáu một thời gian dài.
- Vậy cha mẹ và đại ca ta… còn ở trong thôn sao?
Doris tất nhiên đã tin tưởng lời giải thích của Watt, mãi mới chờ được đối phương lải nhải xong, nàng vội vàng hỏi,
- Hay là bọn họ đều cùng đi qua Tây Cảnh rồi?
Scroll khẽ thở dài.
Vẻ mặt đại hán cũng ảm đạm xuống,
- Bọn họ không thuận lợi đến thành Neverwinter… Quân đội tam hoàng tử cướp đi lương thực của đoàn người, bọn họ vừa đói vừa khát chạy đến vương đô, lại gặp một trận ôn dịch hung mãnh. Quý tộc trong thành cự tuyệt chúng ta ở ngoài cửa, mặc cho chúng ta kêu rên giãy dụa ngoài tường thành. Người trong mấy thôn trang hầu như chết liên tục, chỉ có một số ít người chống đỡ được đến lúc bệ hạ phái ra đội cứu viện.
Hắn dừng một chút.
- Mà người nhà của ngươi… không chịu nổi.
- Không…
Doris che miệng lại, ngây người một lát, bất lực khóc oà lên.
- Xin lỗi, đứa nhỏ,
Watt hơi bối rối, tựa như muốn an ủi nàng nhưng lại không biết phải làm thế nào, cuối cùng đành phải đi qua, nhẹ nhàng đưa tay lên đầu nàng,
- Trước khi Thiết Lan đi còn lặp đi lặp lại nhắc đến tên ngươi, nếu nàng biết ngươi vẫn còn sống sót, đồng thời có cuộc sống không tệ, nhất định sẽ vô cùng vui mừng, cho nên… đừng khóc.
Doris cắn chặt môi, khẽ gật đầu, tiếng khóc lại lớn hơn.