Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 902

Chương 902
Chương 902

Sự việc xuất hiện chiều hướng thay đổi thế này khiến vẻ mặt Akima không được tốt cho lắm. Nàng nghiêng đầu, không nói gì thêm nữa.

Chờ đến tận khi Doris hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Scroll mới mở miệng nói:

- Ta tin rằng trong số các ngươi có không ít người đều giống như nàng, vì đã mất liên lạc với quê nhà, dù có cơ hội quay về đi nữa thì lại phát hiện quê hương đã trời long đất lở. Đây chính là ý nghĩa của việc đăng ký thân phận… Chỉ cần trong số bọn họ có người đến thành Neverwinter, dù chỉ một người thôi, các người đều có thể lập tức nhận được tin tức chính xác, trong số đó thậm chí có lẽ sẽ có tin về người thân của các ngươi.

- Vả lại, đội thu nhận của tòa thị chính vẫn đang phát triển ở khắp Greyfort. Đây chính là một quá trình lâu dài, lưu dân nghe tin mà đến chỉ càng ngày càng nhiều hơn, chờ tin ở nơi đó trái lại càng dễ thu thập tin tức hơn. Đương nhiên, nếu như các ngươi cần, đội thu nhận cũng có thể chú ý khoanh vùng và thu thập tình báo cho các ngươi, thậm chí bọn họ còn trực tiếp phái người đến tiến hành tiếp xúc. Bệ hạ Roland bây giờ hoàn toàn có năng lực làm được những việc này.

- Ngươi nói thật sao?

Akima ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Scroll, hỏi:

- Những nhân vật lớn trong hoàng cung sẽ tình nguyện giúp đỡ chúng ta làm những chuyện như thế sao?

- Nếu như ngươi ám chỉ nhân vật lớn là quan viên của tòa thị chính thì ta cũng có thể tính là một trong các nhân vật lớn.

Scroll nhún vai, nói tiếp:

- Trên thực tế, cách thức vận hành của thành Neverwinter hoàn toàn khác với quý tộc lãnh địa trong quá khứ, chỉ cần thông qua khảo hạch, phù thủy cũng có thể tiến vào bộ máy hành chính, trở thành một trong các thành viên của hệ thống quản lý vương quốc.

Lời này gây nên xôn xao trong đám người.

- Về phần vấn đề mà ngươi hỏi, câu trả lời tất nhiên là nhất định là thế.

Nàng nói tiếp:

- Từ lúc vừa mới bắt đầu, thành Neverwinter đã không nghĩ đến việc các ngươi rời đi hoặc hạn chế sự tự do của các ngươi, mà là vì hiện giờ đúng thật không phải là thời điểm rời đi tốt. Chiến loạn nổ ra, nạn đói bùng lên khắp nơi, rất nhiều thành trấn đều đã trở thành vùng đất hoang tàn vắng vẻ, không chỉ nguy hiểm trùng điệp mà còn rất dễ không thu hoạch được gì. Mà quân đội của bệ hạ trước mắt đang trên đường thu phục lãnh thổ, đợi đến khi Greyfort thống nhất, đến khi bốn phương đã khôi phục nền hòa bình, muốn đi đâu cũng do chính các ngươi quyết định.

Nói đến đây, Scroll lại cầm lên tờ đơn đăng ký kia:

- Vậy, các ngươi còn cảm thấy điền vào đây là việc không cần thiết nữa hay không?

Mà lần này, không còn phù thủy nào lên tiếng phản đối nữa.

- Thật không hổ là Scroll, lúc đó ta hoàn toàn không nghĩ theo hướng này.

Trên đường trở về thành, Wendy không nhịn được phải cảm thán:

- Lần này chắc hẳn Liên minh Phù Thủy sẽ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng các nàng.

- Ta chẳng qua chỉ lợi dụng chút quyền lợi của chức vụ mà thôi.

Scroll mỉm cười:

- Nhóm phù thủy đầu tiên đến mới chỉ bốn mươi sáu người, mấy ngày nữa còn phải bận bịu hơn đấy.

- Ôi…

Giọng Wendy trở nên ỉu xìu.

- Sao hả, đừng bảo ngươi lại định nói mình không thích hợp với chức vụ quản lý của Liên minh nữa đấy nhé?

Scroll dừng bước, nói tiếp:

- Phải biết bệ hệ tuyển ngươi là vì…

- Bởi vì ta không có những ưu điểm giống như người khác, đúng không?

Bỗng nhiên nàng nở nụ cười:

- Yên tâm đi, kể từ lần trước bệ hạ nói chuyện với ta, ta đã hạ quyết tâm rồi. Vừa rồi chỉ là đang suy nghĩ sau này phải tiếp đãi tốt hơn thế nào thôi. Thật ra ngẫm lại, dù có ở Hội Cộng Trợ thì vẫn sẽ vất vả ở giai đoạn đầu thôi, ta còn từng nghĩ đến việc tìm tới núi Thánh với các chị em. Mà tình huống hiện giờ với mấy năm trước đã khác một trời một vực, nếu được ta muốn mở lời lần nữa, thật sự xin lỗi lần trước đã uống trộm Kei Os Drinks của Nightingale.

- Nên là khí thế như vầy mới đúng.

Scroll vui mừng nói:

- Trái lại, ngươi không nhắc đến chút đồ uống ta còn quên mất, đại ân đã giúp ngươi, có phải ngươi nên mời ta một ly không?

- Đến tối đi, ta bảo phòng bếp chuẩn bị chút nấm và cá nướng, vừa uống vừa tán gẫu với nhau trong phòng, thế nào? Giống như lần trước ấy. Nếu còn không đủ, dù sao Nightingale không ở thành Neverwinter mà, sau này ta lại bù đắp phần của nàng ấy là được thôi.

- Vậy quyết định thế đi.

Scroll mỉm cười, đáp.

- Đúng rồi.

Wendy tò mò nhìn về phía trán của nàng.

- Ngươi thật sự ghi tạc hết thân phận của mười vạn người ở thành Neverwinter trong đầu sao? Sẽ không cảm thấy rối loạn gì sao?

- Ta cũng không biết phải miêu tả thế nào nữa.

Nàng trầm ngâm trong chốc lát:

- Ban đầu cũng cảm thấy có hơi rối, muốn nhớ lại nội dung nào đó thì phải suy nghĩ lại từ đầu. Ví dụ như tìm một cái tên, điều trước tiên ta nghĩ đến chính là ngày mà đối phương đăng ký, sau đó là sổ đăng ký, rồi mới đến số trang ghi chép cần thiết. Không chỉ rườm rà mà suy nghĩ nhiều còn bị đau đầu. Nhưng qua một khoảng thời gian dài, ta phát hiện những nội dung kia dần dần trở nên trật tự, rõ ràng.

- Vậy nghĩa là sao chứ?

- Giống như được sắp xếp tự động vậy… Chỉ cần ta bắt đầu nhớ lại thì lập tức có thể nhìn thấy tất cả nội dung liên quan.

Scroll dừng lại trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ tìm từ ngữ:

- Mà kỳ lạ là rõ ràng có rất nhiều mục, ta lại có thể thấy rõ cùng một lúc, đại khái đây chính là quen tay hay việc.

- Thì ra là thế.

Wendy bội phục, nói:

- Bệ hạ từng nói năng lực ghi nhớ của con người còn lớn hơn tưởng tượng nhiều, ta còn cảm thấy đó là việc không thể tưởng tượng nổi, bây giờ cũng tin rồi.

- Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Scroll gật đầu:

- Thật giống như chỉ trong nháy mắt đó bản thân không gì không biết. Chờ đến khi bệ hạ thống nhất Greyfort, khi chế độ tòa thị chính mở rộng khắp cả lãnh địa, không biết khi đó ta còn có thể nhớ rõ nhiều từng đó việc hay không.

Trong lòng Wendy không tránh được nổi lên gợn sóng, ý nghĩa ra sao? Nó có nghĩa là Scroll đã nhớ rõ một đời của mỗi người trên khắp vùng đất này.

Nàng chính là lịch sử.

Trong lúc Wendi định chuẩn bị nói thêm gì đó, một tràn tiếng bước chân dồn dập ngắt ngang câu chuyện của nàng.

- Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, đại nhân Wendy.

Một cán sự tòa thị chính trẻ tuổi hành lễ với hai người:

- Có người vẫn không luôn đợi trong đại sảnh không chịu rời đi, bảo rằng muốn gặp người phụ trách Liên minh Phù Thủy. Chúng ta đã nói cho hắn biết sẽ tiến hành ghi chép và thông báo lại sau, nhưng hắn vẫn kiên trì phải gặp mặt nói rõ bằng được.

- Hắn có nói rõ lý do đến gặp không? Tên là gì? - Scroll cau mày, hỏi.

- Bathurst.

Cán sự thở hổn hển:

- Nói đi nói lại, rất có thể chỉ là hiểu lầm. Hắn nói trong lúc đi chăn ở vùng ngoại ô thì nhặt được một cô gái khắp người toàn máu, người kia vừa thoạt nhìn giống phù thủy, nhưng ý thức gần như mê man, hỏi nàng ta cái gì cũng không đáp được. Chúng ta lật sách ghi chép kế hoạch công việc hôm nay cũng không phát hiện có phù thủy nào được sắp xếp ra khỏi thành. Ngươi có biết việc này không?

- Người địa phương ở trấn biên thùy, lai lịch tốt đẹp, người thuộc nhóm đào tạo đầu tiên của ban Nông nghiệp, đoán chừng chắc sẽ không gây thêm phiền phức cho tòa thị chính đâu.

Scroll nghi hoặc, nói:

- Chẳng lẽ lại là Foliage?

- Sao có thể được, dưới sự bảo vệ Trái Tim của Rừng, không ai có thể khiến nàng bị thương chút gì.

Wendy lập tức phủ định suy đoán của Scroll. Nếu bàn về năng lực chiến đấu, Foliage cũng được xem là một trong những người xếp đầu trong Liên minh. Chỉ là kế hoạch trồng trọt năm nay vô cùng gấp rút, bệ hạ Roland yêu cầu mỗi người quản lý vùng lãnh địa, vung hạt giống hoàng kim số hai đến nơi đó. Bởi thế nàng ấy không xuất chinh cùng Đệ Nhất Quân mà mỗi ngày toàn vùi đầu trong rừng rậm Dodge, liên tục thúc đẩy việc gây giống cho ruộng lúa mạch.

- Xem như thật sự có kẻ địch đánh vào khu rừng rậm Dodge được nàng kiểm soát, cũng không thể nào không hề gây nên động tĩnh nào như thế. Đừng quên rằng nơi đó còn có một đội công nhân phụ trách vận chuyển lúa mạch, cùng với đó còn có quân biên phòng cũng đang giám sát toàn bộ phương Bắc. Nếu như có gặp tập ích thì chắc hẳn đã sớm gõ vang chuông báo động mới đúng.

- Vậy đúng là hiểu lầm rồi sao?

- Bất kể thế nào, đến gặp hắn trước đã rồi nói sau. Nếu như người kia bị thương rất nặng, xem như không phải phù thủy thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ nàng ta.

Mặc dù Wendy đã nói thế, nhưng trong lòng dường như dâng lên cảm giác bất an.

Có phải bản thân đã bỏ lỡ điều gì rồi không?

Bình Luận (0)
Comment