Sau khi tiến vào đại sảnh tòa thị chính, tên thành dân tự xưng là Bathurst được đưa đến trước mặt hai vị phù thủy.
Hắn ta ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài là kiểu ông nông dân điển hình, làn da ngăm đen, tay chân thô to, trên ống quần còn dính vài mảng bùn khô và sợi cỏ.
- Ta, ta biết ngươi…
Hắn ta nhìn có vẻ khá căng thẳng, hai tay đầy nếp nhăn xoa vào nhau, cúi đầu hành lễ với Scroll:
- Ngươi là đại nhân Bộ trưởng, con gái của ta đang học chữ trong học viện mà ngài quản lý, con bé khá ngốc, xin ngươi đừng ghét bỏ nó.
- Đừng căng thẳng.
Scroll mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của hắn ta:
- Từ trước tới giờ, ta cũng được tính là một nửa nông dân, chẳng qua, ruộng đồng của ta là biển cả biến hóa khó lường, thu hoạch cũng không ổn định được như của các ngươi. Còn về thứ như tri thức, sẽ không để ý đến thân phận của người học tập, chỉ cần thời gian dùi mài đủ lâu, có là người ngu ngốc vụng về đi nữa cũng có thể nắm giữ được. Vì vậy con gái của ngươi nhất định có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Bathurst nghe thế thì thả lỏng hơn không ít, chất phác toét miệng nói:
- Trong khoảng hai năm gần đây ta mới chuyển từ trồng trọt sang chăn thả, bởi vì bệ hạ nói tiền lương của nghề mới này sẽ cao hơn một chút.
Nói xong, hắn ta cũng hành lễ tương tự với Wendy:
- Ngươi chắc hẳn là quản lý của Liên minh Phù Thủy, ta còn tưởng rằng hôm nay không gặp được ngươi.
Mặc dù không có lực ảnh hưởng sâu rộng trong lòng người bình thường giống như Scroll, nhưng là người quản lý do đích thân bệ hạ chỉ định, Wendy cũng thường xuyên xuất hiện trong một vài buổi lễ trọng đại. Lại thêm mái tóc đỏ rực rỡ cùng với dáng người khiến người ta khó mà quên được, Wendy được người khác nhận ra cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
- Gọi ta Wendy là được. Ngươi nói ngươi tìm thấy một cô gái bị thương chằng chịt khắp người ở ngoại ô, tại sao ngươi cho rằng nàng ta trông giống phù thủy?
- Tại vì… người bình thường không thể nào mọc ra một bộ phận giống động vật đâu nhỉ?
Bathurst gãi đầu, nói:
- Ban đầu ta cũng cho rằng đó là một mảng vải rách dính máu mà thôi, định xé ra ném đi, nhưng không ngờ nó lại dính liền với cô gái kia! Nhìn kỹ lại mới phát hiện, đó là đuôi của động vật!
- Đuôi… của động vật?
Trong lòng Wendy ầm vang một tiếng!
Nàng bỗng nhiên nhớ ra, vào hơn hai tháng trước, đúng là có một phù thủy kỳ lạ từng đến thành Neverwinter. Bởi vì nàng không gia nhập vào Liên minh Phù Thủy, cũng không tiếp xúc gì với các chị em khác, vì vậy mọi thứ mà nàng biết toàn bộ đều thông qua lời kể của Nightingale. Trong đó có một chi tiết được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, đó chính là trên người nàng mọc ra một thứ không thuộc về vẻ ngoài của con người, có lỗ tai sói và đuôi dài, rõ ràng trông vô cùng quái dị, nhưng được bệ hạ tán dương là vô cùng xinh đẹp.
Phù thủy đó tên là Lorga, chính là công chúa của bộ tộc đến từ cực Nam cảnh.
Chẳng lẽ người mà Bathurst tìm được chính là nàng!
- Nàng ấy ở đâu?
Wendy vội vàng hỏi:
- Mau dẫn chung ta đến gặp nàng ấy!
…
Người nông dân không đưa người bị thương về nhà mình mà đặt tạm ở trong lều nghỉ trong khu chăn nuôi.
Nhìn thấy quần áo toàn thân lang nữ loang lổ vết máu đỏ tươi, nằm ngay đơ không nhúc nhích trên ghế dài, trái tim Wendy bỗng nhiên như bị bóp chặt.
Suy đoán từ lỗ tai bị tàn khuyết không đầy đủ của đối phương, nàng chắc hẳn đúng là Lorga, nhưng… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến nàng biến thành dáng vẻ như bây giờ?
Dùng cụm từ toàn thân đẫm máu để miêu tả toàn thân nàng bây giờ cũng không hề quá tí nào. Như thế có thể thấy được việc nàng bị thương tuyệt đối không phải chỉ mới ngày một ngày hai, có vài vết máu đã khô lại, biến thành màu nâu đen, mà có chỗ thì vẫn còn ướt, rõ ràng còn đang chậm rãi thấm ra bên ngoài. Từ đầu đến chân, khắp nơi đều được quấn băng vải, mặc dù không thể nào trực tiếp quan sát vết thương, nhưng dù là ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều sẽ biết được nàng bị thương nặng đến thế nào.
- Đại nhân, đây là phù thủy… đúng không?
Bathurst hỏi.
Trong chốc lát Wendy có hơi ngẩn người, không đáp lời, người trả lời hắn ta là Scroll:
- Không sai, nàng ấy là phù thủy, người làm tốt lắm.
- Vậy tốt rồi, không phải bệ hạ đã từng tuyến bố trong thông bố rồi sao, nếu phát hiện phù thủy thì lập tức báo cáo với tòa thị chính.
Bathurst thả lỏng hơn, nhưng rất nhanh sau đó lại lo lắng, nói:
- Cô bé này… còn có thể cứu được không?
Câu nói này dường như đánh thức Wendy, nàng trầm giọng nói:
- Không biết nữa, nhưng chúng ta nhất định sẽ cố hết sức. Scroll, phiền ngươi chăm nom nàng ấy giúp ta một chút. Ta đi tìm điện hạ Tilly!
- Được, giao cho ta đi.
Hiện giờ Nanawa và Lily đều không ở trong thành, thảo dược của Foliage ứng phó với vết thương nhẹ vẫn được, còn với vết thương nặng như Lorga thì gần như không khác gì với tuyên án tử hình, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mà trong bất hạnh có vạn hạnh, trong nhóm người di cư đầu tiên của đảo Trầm Thụy cũng vừa lúc đến thành Neverwinter. Nếu là người kia, nói không chừng có cách có thể cứu mạng nàng!
Nghĩ đến đây, Wendy chạy càng nhanh hơn.
Nàng nhất định phải nắm chắc từng giây từng phút.
Dù cho đối phương không phải là thành viên cả Liên minh Phù Thủy nhưng đã đến thành Neverwinter, đó chính là nhờ có sự chỉ dẫn của Gods. Dựa vào sự chỉ dẫn này, Lorga đã có một liên kết nào đó với các nàng.
Nàng không muốn mất đi bất kỳ một người chị em nào nữa.
…
Ba ngày sau, Wendy bưng một chậu nước nóng tiến vào phòng ngủ, mùi thuốc nồng nặc lập tức xông vào mũi.
- Nàng ấy thế nào rồi?
- Chỉ có thể nói là còn sống.
Ashes lắc đầu:
- Vết thương mà nàng ấy phải chịu đã vượt xa khỏi giới hạn tự chữa lành, có thể kiên trì quay về thành Neverwinter đã là may mắn. Nếu là phù thủy có ý chí bình thường khác chắc đã chết nơi hoang vu từ lâu rồi.
Là người có kinh nghiệm xử lý vết thương trong trường hợp khẩn cấp nhất siêu phàm nhất, đương nhiên là sau đó Ashes đã nhận công việc hộ lý này. Sau khi cởi bỏ lớp quần áo đẫm máu ra kiểm tra đã khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, dưới lớp băng vải toàn là vết thương da tróc thịt bong, gần như có thể thấy cả xương. Chỉ xử lý những vết thương này thôi đã tiêu phí hết thời gian hơn nửa ngày.
- Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng quá.
Nàng chỉ tay với Nightfall đang nằm trên một cái giường khác:
- Ngươi không phát hiện sắc mặt của nàng ấy đã tốt hơn hôm qua nhiều lắm sao?
- Có à?
Nightfall trả lời một cách yếu ớt.
- Sao ta không hề cảm thấy tình trạng có chút chuyển biến tốt hơn nào vậy?
- Buổi tối có thịt gà chưng cách thủy, trứng tráng, nấm mỏ chim hấp muối, còn có một chai Kei Os Drinks nữa.
Ashes bĩu môi nói:
- Sao hả, bây giờ cảm thấy thế nào?
Người nào đó nuốt một ngụm nước bọt:
- Ực… hình như đúng là tốt hơn rất nhiều.
- Nhìn đi.
Wendy nhẹ nhàng thở phào, quay sang gật đầu với Nightfall:
- Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi.
- Tiện tay mà thôi.
Nàng miễn cưỡng mỉm cười:
- Dù sao các ngươi đã giúp đỡ Iphies, cũng đã giúp đỡ bọn ta. Chỉ có thể cố không để nàng ấy chết… nếu không ta…
- Yên tâm đi, sẽ không đâu.
Người mà Wendy nghĩ đến đầu tiên là Nightfall, vị phù thủy vốn thuộc hội Răng Máu này có một loại năng lực khó tin, có thể dùng ma lực để cộng sinh cùng người khác. Khi hạt giống được gieo xuống, hai sinh mạng liền hình thành một loại kết nối kỳ diệu, không chỉ có thể chia sẻ bệnh tật cho nhau mà còn có thể sinh ra hiệu quả hồi phục cho bản thân. Trừ điều này ra, những thứ mà Nightfall hấp thụ cũng có thể chia bớt một nửa cho người cộng sinh, có thể nói là sự bảo vệ mạnh mẽ nhất để cứu vãn người sắp chết.
Sau trận chiến Thần Ý, Roland đã hôn mê mất mấy tháng trời, nhờ dựa vào năng lực của Nightfall mới giúp hắn duy trì được sinh mệnh trong tình trạng không ăn uống.
Đương nhiên, không chỉ một mình Nightfall tham gia vào đợt cứu viện này.
Dưới sự phân phó của điện hạ Tilly, một phù thủy tên là Pandora đã ra tay ngăn lại tình trạng xuất huyết trong và ngoài cơ thể của lang nữ, giảm bớt rất nhiều áp lực quá trình cộng sinh của hai bên. Còn người trước là trị liệu giả chính của đảo Trầm Thụy, đã phát huy vai trò quan trọng trong lần hành động phá hỏng mưu đồ mưu phản của hội Răng Máu. Các loại thảo dược của Foliage thì giúp vết thương được bảo vệ tốt hơn, khiến vết thương không bị chuyển biến xấu. Mặt khác, số nước tinh lọc được bảo quản bằng băng tuyết bên trong tầng hầm của tòa thành, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào cũng phát huy được tác dụng quan trọng, giúp Lorga không bị lây nhiễm bất cứ dịch bệnh nào.
Mọi người đã dùng hết toàn lực.
Cuối cùng lang nữ có thể sống sót được hay không còn phải xem nghị lực của chính bản thân nàng. Ba ngày trước động vật đưa tin đem theo tin tức được thả đến Bắc cảnh, tiếp theo thời gian chờ đợi tin tức hồi âm chính là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Ngay khi Wendy định lau sạch người cho đối phương thì ngón tay Lorga đột nhiên nhúc nhích.
Nàng sửng sốt trong giây lát, còn tưởng là mình gặp ảo giác, sau đó lại kinh ngạc phát hiện lang nữ hơi hé miệng ra.
- …
Hình như nàng muốn nói gì đó, chỉ là giọng nói rất nhỏ, gần như khó phân biệt nổi.
Wendy cố nén sự kích động trong lòng mình, nghiêng người xuống, áp lỗ tai đến gần bên miệng của nàng.
Lần này, nàng nghe thấy đối phương thì thầm.
- Ma quỷ…
Nàng lặp lại một lần nữa.
- Ma quỷ đến rồi.