- Bá tước Rakusai! Phản đồ chết tiệt, làm sao hắn dám --!
Ở tầng cao nhất của tòa thành Alpein quan sát chiến cuộc nổi trận lôi đình nói:
- Ta muốn giết hắn, còn có con trai của hắn! Đại thần, đại thần của ta đâu?
- Bệ hạ, trước đó đại nhân Cologne nói muốn đi... Xử lý chút chuyện.
Qua một lúc lâu, thân vệ trưởng mới do dự mà trả lời:
- Nhưng mà ta cảm thấy, hắn có thể sẽ không trở lại.
- Ngươi nói cái gì?
Người đứng đầu Dawn mạnh mẽ xoay người, thở hổn hển nhìn thân vệ trưởng.
- Khi đó ngươi đồng ý rồi.
Thân vệ trưởng kiên trì nói:
- Trừ đại nhân Cologne ra, còn có đại nhân Wyland và “Đồng hồ cát” Neil -- bệ hạ, hiện tại nơi này chỉ có ta.
Thẳng đến lúc này, Alpein mới chú ý tới, trong đại sảnh to như vậy chỉ còn lại có thân vệ trưởng và vài tên người hầu lẻ loi.
Trong nháy mắt hắn liền hiểu được ý của câu “Có thể sẽ không trở lại” kia.
- Lại là phản đồ!
Người đứng đầu Dawn nghiến răng nghiến lợi đập quyền trượng xuống đất:
- Một người hai người không đủ, còn phải có ba người bốn người... Sự nghiệp của ta chính là hỏng trên tay đám phản đồ này!
Sự rời đi của bọn họ quả thực trải qua sự đồng ý của mình, nhưng dùng đều là lý do gì? Một người nói muốn đi kiểm tra phòng ngự của tường đá, một người nói muốn đi nội viện đốc thúc công tác chuẩn bị chiến tranh của bọn thị nữ, đây vốn dĩ cũng là chức trách của bọn họ, hiện tại xem ra vốn là từ tránh nguy hiểm!
Chẳng lẽ trước khi kẻ địch còn chưa phát động tiến công, đại thần của hắn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị chạy thoát?
- Bệ hạ, những kẻ nhu nhược này sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng, nhưng mà nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là mau chóng rút lui khỏi chỗ này!
Thân vệ trưởng bước lên trước khuyên nhủ:
- Những lính đánh thuê đó kéo dài thời gian không được bao lâu, cho dù là đội cận vệ, cũng chỉ có thể ngăn cản kẻ địch khoảng nửa canh giờ, muộn nữa sẽ không kịp!
- Không, ta muốn tận mắt nhìn thấy kẻ phản bội trả giá!
Alpein đẩy ra đối phương ra:
- Đi nhà giam dưới lòng dất, mang đầu của Otto Rakusai tới cho ta!
- Nhưng mà...
- Đây là mệnh lệnh của quốc vương!
Hắn hét khàn cả giọng nói.
- Tuân mệnh, bệ hạ.
Thân vệ trưởng chỉ có thể lui ra phía sau từng bước, khom người đáp.
Sau khi thủ hạ duy nhất rời khỏi, Alpein chỉ cảm thấy ngón tay run nhè nhẹ, ánh mắt giống như sắp nứt ra, dẫn đến tầm nhìn đều nhiễm một tầng màu đỏ nhạt.
Hắn chống ghế dựa chậm rãi ngồi xuống, chăm chú nhìn hai tay của mình, hận không thể sử dụng chúng nó chém nát tên phản đồ này!
Mọi thứ đều hết rồi.
Khi lính đánh thuê của đầu thành mạc danh kỳ diệu chen chúc mà chạy, chắp tay nhường lại tường đá, bại cục đã xác định, phản loạn của bá tước Rakusai chẳng qua là một nét bút không quan trọng. Chẳng qua hắn không hiểu, vì sao Bá tước Rakusai cam nguyện mạo hiểm nguy cơ mất đi đứa con cả, cũng muốn phản bội hắn? Vì sao một người tham lam như Horford Quinn, có thể nhận được sự ủng hộ của hai gia tộc khác không giữ lại chút gì? Điều này hoàn toàn không hợp lý -- tuy rằng tam đại gia tộc Shining City được coi là một chỉnh thể, nhưng lợi ích của mỗi gia tộc cũng không hoàn toàn giống nhau, dưới tình huống có chút sai lầm sẽ vạn kiếp bất phục, hắn nghĩ không ra còn có ai có thể khiến bọn họ tin tưởng như thế.
Alpein phát hiện, cho dù là thành phố này hay là tam đại gia tộc, đều không rõ như lòng bàn tay như hắn tưởng.
Cuối cùng, hắn cũng không có thể đợi được phục mệnh của thân vệ trưởng.
Đẩy ra cửa lớn đại sảnh chính là một đội võ sĩ chưa bao giờ gặp qua, vũ khí trong tay bọn họ vẫn đang nhỏ máu tươi, trên áo giáp cũng bắn không ít vết máu, nhưng vẻ mặt từ đối phương, hoàn toàn không có một tia mỏi mệt và lơi lỏng sau khi chém giết đẫm máu, dáng vẻ thoải mái càng giống như là đã trải qua một trận ẩu đả đường phố.
Ngăn cản nửa canh giờ mà thân vệ trưởng tuyên bố, trên thực tế ngay cả một khắc cũng không có thể chống được.
Thực lực hai bên kém nhau rất cách xa.
Sau đó hắn thấy được người soán vị, Horford Quinn từng thề vĩnh viễn phụ tá gia tộc Moore.
Trừ Bá tước Quinn ra, cùng đi vào đại sảnh còn có hai phản đồ khác, cùng với người kế thừa của bọn họ: Oro Tokat cùng Otto Rakusai.
Nhìn thấy bọn họ, Alpein đã biết, trả thù mà hắn muốn cũng đã trở thành chuyện không có khả năng.
- Vì sao có thể như vậy --
- Ngươi là đang kinh ngạc vì sao Otto còn sống phải không?
Oro cắt ngang lời của hắn:
- Ở trong mật đạo vương cung giấu hai võ sĩ cũng không tính là quá khó khăn, huống bình thường cửa sắt và hàng rào vốn dĩ không ngăn được hành động của bọn họ. Về phần làm sao bọn họ tiến vào khu vực thành bảo, điểm này ngươi có thể đi hỏi thủ vệ. Ta nghĩ lòng người lo sợ không yên, những thủ vệ này đối với việc kiểm kê đoàn xiếc rốt cuộc có bao nhiêu người chỉ sợ không sao quan tâm.
Đồng tử của Alpein co rút lại, nếu đối phương không phải phô trương thanh thế, chẳng phải là tương đương bất cứ lúc nào đều có thể giết đến trong tẩm cung của hắn?
- Không sai, giống như ngươi nghĩ.
Oro mở tay ra:
- Nếu không phải vua của Greyfort cần tạo ra một trận tranh chấp ồn ào huyên náo, chỉ e ngươi đã sớm bị bọn họ một đao chém rớt đầu. Nói thật, ngươi quá khiến ta thất vọng, bệ hạ... Ta cho rằng ngươi giam cầm Otto chỉ là hành động nhất thời tức giận, không ngờ vậy mà ngươi lại dùng hắn để uy hiếp bá tước Rakusai, thậm chí còn muốn giết hắn.
Nói đến đây hắn thở dài:
- Ta vốn tưởng rằng... Cho dù chúng ta không thể làm bạn bè, ngươi cũng sẽ không quên khoảng thời gian trải qua kia.
- Ngươi là nói Roland Wimbledon? Cho nên mọi thứ nfy đều là âm mưu mà hắn bày ra?
Alpein vốn dĩ không có để ý nửa câu sau, hắn đã bị vua của Greyfort trong miệng Oro hấp dẫn toàn bộ sự chú ý:
- Các ngươi biết chính mình đang làm gì không! Các ngươi giúp đỡ một ma quỷ -- không chỉ phản bội lời thề tổ tiên, còn muốn hai tay dâng vương quốc và lĩnh dân của mình lên hiến tế cho hắn! Quả thực là cực kì ngu xuẩn!
Hắn tức giận chỉ Horford Quinn:
- Còn ngươi! Ngươi cho là mình thật sự có thể ngồi lên vương vị này? Trên thực tế ngươi chỉ là con rối mà thôi! Chẳng lẽ các ngươi không suy nghĩ cẩn thận, nguyên nhân hắn mở ra cuộc làm phản không! Nếu không phải mưu toan chiếm đoạt Dawn Kingdom, vì sao hắn có thể năm lần bảy lượt đối nghịch với ta? Đừng quên, những người hôm nay hôm nay có thể dễ dàng lật đổ ta, một ngày nào đó cũng nhất định sẽ dễ dàng đẩy các ngươi vào vực sâu!
- Ngươi sai rồi.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói của một cô gái:
- Sở dĩ hắn phải làm như vậy, chỉ là bởi vì hai chuyện. Một là vì cứu Otto, một cái khác là vì bảo vệ phù thủy.
- Vớ vẩn --
Alpein đang chuẩn bị quát mắng sự làm càn và vô tri của đối phương, giọng nói lại đột nhiên kẹt ở trong cổ họng:
- Ngươi, ngươi là...
Người tới nhìn qua vô cùng suy yếu, cần dựa vào người khác dìu mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng cho dù như vậy, cũng không cách nào che dấu dung mạo xuất chúng của nàng. Mái tóc dài màu vàng đó và dung mạo giống như đã từng quen biết, làm cho hắn nhớ tới một người chỉ tồn tại trong hồi ức của hắn.
- Andrea Quinn.
Nhưng mà câu trả lời của đối phương xác thực suy đoán của hắn:
- Đã lâu không gặ, Alpein.
Trong nháy mắt, toàn bộ nghi vấn trong đầu của người đứng đầu Dawn có giải đáp, vì sao gia tộc Tokat có thể kiên định ủng hộ bá tước Quinn như thế, cùng với nguyên nhân mà bá tước Rakusai cam tâm mạo hiểm -- quả thật có một người có thể đồng thời đạt được sự tin tưởng của hai nhà, bởi vì đứa nhỏ của bọn họ đều từng chung tình với đối phương.
Trong lòng hắn lửa giận bị dập tắt, thay vào đó chính là một luồng cảm giác vô lực hoàn toàn thất vọng, thì thào một lát, không dễ dàng gì mới nói ra một câu lại là:
- Vì sao?
Vì sao cuối cùng ngươi chọn bọn họ, mà không phải ta?
Nếu nói thua dưới tay của Roland Wimbledon là vận mệnh đã định, vì sao ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta? Ta rõ ràng có thể cho nhiều hơn so với bọn họ, nếu không phải trận bất ngờ dó, lẽ ra vương quốc này một nửa phải là của ngươi.
Andrea giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn:
- Bởi vì ta là một phù thủy, Alpein, người sa đọa cần đuổi tận giết tuyệt trong miệng ngươi.