Alpein nhất thời sững sờ tại chỗ.
Nói cách khác, cuộc chiến ngoài ý muốn nhiều năm trước là âm mưu do Bá tước Quinn cố tình tạo ra để che đậy tin tức con gái hắn đã trở thành phù thủy?
Andrea là người sa ngã sao ...
Hắn không biết.
Nhưng những kẻ sát nhân đã mưu hại cha hắn và khiến Vương quốc trở nên rối loạn cả ngày không ngừng thực sự là phù thủy, nếu như bọn họ không có dáng vẻ bất chấp lý lẽ đó thì mọi chuyện đã không như bây giờ.
Hắn chỉ muốn báo thù cho cha thôi ... cũng là sai sao?
Hai suy nghĩ va chạm và cắn xé nhau trong tâm trí Alpein, nhất thời khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra.
- Thời gian thống trị của ngươi dừng ở đây thôi,
Bá tước Quinn bước lên phía trước.
- Dù thế nào đi nữa, Dawn không nên tiếp tục cố chấp làm theo ý chỉ của ngươi. Các phù thủy sẽ được sửa lại án xử sai, và có địa vị, quyền lợi như những người bình thường, họ có thể đi lại bình thường trên đường phố, đảm nhận các chức quan, kế thừa gia tộc, thậm chí là quản lý cả Vương quốc này.
Nói đến đây hắn liếc nhìn Andrea một cái,
- Còn về phần ngươi —
- Thế nào, ngươi muốn giết quý tộc Vương thất?
Alpein che trán, vẻ mặt dữ tợn nói,
- Ngươi đã quên lời thề với tổ tiên rồi sao, ngươi quên mất họ của ta rồi sao! Trả lời ta, Horford Quinn!
Lời chất vấn sắc bén này khiến tất cả mọi người có mặt đều không kìm được mà lùi ra sau một bước - - ngoại trừ Andrea và Phù thủy thần phạt.
- Ta là huyết thống trực hệ của Vương thất Moore, và cũng là người thừa kế duy nhất! Cho dù ta không còn là Quốc vương đi nữa, thì ngươi cũng sẽ mang trên mình cái danh hành thích Vua!
Hắn khàn giọng nói
- Trật tự của Dawn Kingdom sẽ bị hủy trong tay của ngươi, những quý tộc thế gia lớn kia sẽ không còn tín nhiệm ngươi nữa!
- Ta sẽ không làm điều đó,
Horford thở dài.
- Nếu không phải gia tộc nguy trong sớm chiều, ta thậm chí không nghĩ sẽ đi đến bước đường như ngày hôm nay. Nhưng ngươi bắt buộc phải thề - - rời khỏi Dawn Kingdom mãi mãi, và không bao giờ đặt chân lên đất của Vương quốc trong suốt phần đời còn lại. Nếu như vậy, ngươi có thể rời khỏi Vương đô với bất cứ ai ngươi muốn, nếu không, ta chỉ có thể nhốt ngươi trong địa lao của tòa thành, giống như ngươi đã làm với con trai cả của nhà Rakusai.
- Đây là quyết định của ba gia tộc sao?
- Nhà Tokat không có ý kiến gì đối với chuyện này.
Bá tước Tokat vuốt ngực.
- Nhà Rakusai cũng giống vậy.
Bá tước Rakusai nói tiếp.
- Chúng ta không máu lạnh vô tình như ngươi đâu,
Orotokat hừ một tiếng,
- Cũng may là nhờ mệnh lệnh của ngươi chậm một bước, nếu không …
- Được rồi,
Otto ngắt lời,
- Không cần nói nữa.
Đúng là một nhóm người quan tâm lẫn nhau, chỉ là đối mặt với sự chênh lệch quyền lực quá lớn, các ngươi có thể duy trì một tình bạn nực cười như vậy được bao lâu? Alpein lạnh lùng liếc nhìn đám quý tộc trong đại sảnh, im lặng hồi lâu mới mở miệng nói:
- Ta chọn vế trước.
Hắn không thể bị giam cầm ở một nơi mà vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời, chỉ cần huyết mạch của hắn còn chảy, hắn sẽ luôn là vương thất của Dawn Kingdom, dù có đến Wolfheart hay Everwinter, đều có thể đạt được đối đãi tương ứng với địa vị của hắn. Dù cho có ăn nhờ ở đậu thì vẫn tốt hơn là bị nhốt trong nhà giam. Huống hồ, cho dù là Horford Quinn hay là Vua của Greyfort đều không thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không phạm sai lầm, một khi tranh chấp xảy ra, các quý tộc của các vùng lãnh thổ khác chắc chắn sẽ không quên sự tồn tại của hắn.
- Vậy thì… mời tuyên thệ.
Bá tước Quinn gật đầu.
Sau khi Alpein Moore tuyên thệ lấy danh dự tổ tiên lập lời thề, trận biến động này cũng coi như đã đến cuối giai đoạn. Chẳng qua, chỉ có Andrea để ý rằng khi các thị vệ đưa vua của Dawn Kingdom ra khỏi đại sảnh, Elena, người đang dìu nàng lại lộ ra một tia cười lạnh.
Khi rời khỏi tòa thành, Otto đột ngột gọi lại Andrea từ phía sau,
- Qui, Quinn tiểu thư ... Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Hill tiên sinh đã kể cho ta biết đại khái về những gì đã xảy ra ở Thành Neverwinter rồi.
Nàng khẽ cười nói,
- Đối xử với ân nhân cứu mạng của mình kiêm người bạn thời thơ ấu, ngươi phải gọi ta khách khí như vậy sao?
- Không… ta chỉ—
Otto nhất thời lộ ra vẻ nghẹn lời, nhưng lại hiện ra một chút vui mừng trong mắt hắn.
- Gọi chị cả nha!
Oro bước tới ôm lấy cổ hắn,
- Đừng quên lúc đó ai là thủ lĩnh của nhóm bốn người, hay là nói ngươi.
Tên này muốn soán ngôi có đúng hay không!
- Oro!
Otto dùng cùi chỏ đánh vào ngực tên kia.
- Khụ khụ, được rồi, ta thấy ngươi căng thẳng quá, nói giỡn tí mà thôi ...
Oro giả bộ ra bộ dạng bị thương nghiêm trọng,
- Chỉ là đã lâu không gặp, hiện tại hoa ở Shining chết mà sống lại, tối nay phải vui vẻ tổ chức tiệc mới được. Gặp ở chỗ cũ thế nào?
- Quán rượu Silver Antlers?
Andrea nhướng mi,
- Nơi đó vẫn chưa đóng cửa?
- Dù sao thì đó cũng là sản nghiệp của gia đình Rakusai, không có đóng cửa nhanh như vậy đâu, mặc dù người kinh doanh thực sự là rất tệ.
- Này--
- Ta thì không thành vấn đề.
- Vậy quyết định vậy nha, ta đi trước một bước, hai người từ từ nói chuyện.
Oro vẫy tay nói.
- Ann, Andrea …
Otto hít sâu một hơi,
- Ta muốn nói chuyện một mình cùng ngươi.
Mặc dù không biết tại sao người bạn cũ của hắn lại nguyện ý từ bỏ cơ hội chung sống với đối phương, nhưng đây lại là thời cơ hiếm có đối với hắn.
Hắn không muốn mượn lời của Oro để nói lên những nhớ nhung của mình nữa, và hắn cũng có thể cảm nhận được thái độ của Andrea đã thay đổi một chút khi nàng đến gặp thành Neverwinter. Tuy rằng nàng vẫn khá mâu thuẫn với thân phận của đại tiểu thư nhà Quinn, nhưng ít nhất nàng cũng không tỏ ra xa lạ với người bạn cũ của mình, điều này có thể thấy được từ những câu nói đùa vừa rồi.
- ……………………….
Andrea như là suy nghĩ một chút, liền gật đầu,
- Chúng ta đi tới đình viện đi.
Otto cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Người hầu không có đi theo, hai người một trước một sau chậm rãi đi vào trong đình viện.
- Ngươi… không sao chứ?
Nhìn bóng dáng những phù thủy đang lắc lư khi bước đi trên đường, Otto muốn giúp nhưng lại không dám đưa tay ra, hiển nhiên khi còn bé, những hành động này đều là chuyện thường ấy nhỉ.
- Đây chỉ là di chứng của việc sử dụng ma lực quá mức mà thôi, không có ảnh hưởng thực sự đối với cơ thể, ngược lại, chúng ta phải dùng nó để gia tăng năng lực ma lực, đợi qua ngày hôm sau sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu thôi, vì vậy không cần quá lo lắng.
Andrea nhún vai,
- Bây giờ chỉ có hai chúng ta, ngươi muốn nói chuyện gì?
Otto cắn cắn môi,
- Còn nhớ những lời ta đã nói với ngươi khi ở thành Neverwinter không? Mỗi năm Oro đều đến mộ của ngươi để dâng hoa ...
- Còn nhớ.
- Thực ra còn có một câu nữa mà ta chưa nói với ngươi,
Hắn hít một hơi thật sâu.
- Năm nào ta cũng làm giống vậy - - bởi vì, ta cũng không quên được ngươi. Khi ở trong nhà lao nghe thấy ngươi nói 'Ta tới rồi' , trong lòng ta lúc đó vui sướng khó tả, giờ khắc ấy ta đã quyết định dù thế nào cũng sẽ nói ra câu này. Andrea, ngươi có thể ở lại đây không?
Andrea trông không có vẻ gì là ngạc nhiên, nàng chỉ cười,
Cảm ơn ngươi, nhưng mà ngươi nói câu này quá muộn rồi.
- Quá muộn rồi có nghĩa là...
- Ta đã có người mà ta muốn ở cùng, vì vậy… Ta sẽ không ở lại Shining City.
Nàng cố ý trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng,
- Nếu mười năm về trước ngươi nói ra điều này, có lẽ ta sẽ đồng ý.
Trái tim của Otto chùng xuống,
- Có phải là Roland Bệ hạ không? Nếu là người, quả thực là một lựa chọn tốt hơn ta--
- Ta sao có thể trở thành kẻ thù của Nightingale được,
Andrea ngắt lời,
- Ta là đồng minh vững chắc nhất của nàng ấy đó.
- Cái này?
- Ách, không, coi như ta chưa nói gì hết ...
Nàng ho khan hai tiếng,
- Dù sao, không phải như những gì ngươi nghĩ đâu. Otto, phù thủy không thể giữ cho gia tộc tiếp tục phát triển, và ta không muốn bị ràng buộc bởi các quy tắc của giới quý tộc. Mười năm quá dài, ta không còn là đóa hoa của thành Shining như xưa nữa, cho nên, như bây giờ là tốt lắm rồi, hiểu chưa?
Otto há miệng thở dốc, hắn vốn muốn thốt lên
- Ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ của giới quý tộc,
Nhưng một sức mạnh vô hình đã ngăn cản hắn.
Hắn không còn là một đứa trẻ có thể vứt bỏ mọi trách nhiệm, tùy hứng hành động nữa rồi.
Đó là sự phụ lòng lớn nhất đối với cha hắn và em gái Belinda.
Cuối cùng, Otto chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Andrea biến mất ở lối vào đình viện.