Hai ngày sau.
Cung điện Shining City.
- Hôm nay rời đi sao? Ngươi không thể ở đây đợi một thời gian sao?
Horford nhìn Andrea đang tiến đến chào tạm biệt, trong lòng chứa đầy cảm xúc phức tạp,
- Đám người Otto sẽ không muốn vừa gặp ngươi đã phải ly biệt rồi .
- Ta rời thành Neverwinter cũng lâu rồi, nơi ấy còn có người đang đợi ta,
Andrea thẳng thắn nói,
- Hơn nữa, bây giờ đang là thời khắc chuyển giao giữa vương quyền cũ và mới, với tư cách là người thừa kế của gia tộc, họ không nên đặt thời gian vào những bữa tiệc và chơi đùa nữa. Nếu đã là bạn bè thì chỉ cần một cuộc gặp gỡ là đủ rồi.
Nàng quả thực không còn giống với trước đây nữa rồi, Bá tước nghĩ thầm.
Nàng trưởng thành thật rồi.
- Về cuộc đàm phán tiếp theo với Greyfort… Ngươi có đề nghị gì không?
Horford do dự một lúc,
- Ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi, điều này rất quan trọng đối với việc ra quyết định của gia tộc.
- Ta không biết nhiều về các vấn đề chính trị cho lắm - - ở thành Neverwinter, những người chịu trách nhiệm giải quyết những việc này không phải là giới quý tộc, mà là những người dân tự do đã vượt qua kỳ thi đảm nhận. Nếu người muốn biết tình hình cụ thể, hãy hỏi Hill Fox sẽ thích hợp hơn, hắn ít nhiều gì cũng có mối liên hệ với Tây Cảnh.
Andrea dừng một chút,
- Nếu nhất định phải là ta nói thì đừng bao giờ phạm phải sai lầm như Alpein.
Horford cười khổ
- Nếu đã thấy sức mạnh của Roland Wimbledon mà vẫn dám đối đầu với Greyfort, thì quả thực không thể dùng hai chữ ngu xuẩn để diễn tả nữa rồi.
- Đó không chỉ là sức mạnh …
Andrea lắc đầu,
- Trận chiến Thần Ý sắp tới có liên quan đến vận mệnh của cả nhân loại, nội đấu vào lúc này, sẽ chỉ đẩy nhanh tốc độ diệt vong của chúng ta mà thôi - - cho dù là Greyfort hay Dawn, đều không thể một mình tồn tại trong đại nạn được, nếu đã như vậy, làm thế nào gia tộc mới có thể thu được lợi ích lớn nhất, ngươi nhất định hiểu rõ hơn cả ta.
- Kéo dài thêm thời gian chính là lợi ích lớn nhất.
Horford nhanh chóng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của con gái mình.
- Mà hy vọng kéo dài thêm thời gian giờ đây nằm ở Roland Bệ hạ.
Nàng buông lỏng hai tay nói:
- Cho nên, nắm vững trong tay trật tự của Dawn, kiên định đứng về phía Greyfort, Đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt qua trận chiến Thần Ý. . Là kiến nghị duy nhất ta có thể đưa ra.
Bá tước Quinn chậm rãi gật đầu,
- ... Ta hiểu rồi.
Ngay khi Andrea xoay người, hắn kìm lòng không đậu mà gọi nàng lại.
- Cha……
- Ngươi không cần phải đưa tiễn ta, sau này vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho sự an toàn của ta, phù thủy Thần phạt sẽ cùng ta trở lại thành Neverwinter.
Nàng nghiêng mặt nói.
- Không, điều cha muốn nói là… Thật xin lỗi, con gái.
Khi nói xong những lời đó, Horford đột nhiên cảm thấy bản thân già đi rất nhiều, nhưng trong lòng cũng dễ chịu hơn không ít. Trên thực tế, chuyện mà hắn muốn nói vẫn còn rất nhiều, chẳng hạn như năm đó đưa nàng rời khỏi đây thực sự chỉ vì gia tộc, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có ý bảo vệ nàng trong đó; lại ví dụ như hắn hối hận vì đã không bàn bạc chuyện này với vợ của mình, nếu như tất cả có thể trở lại như lúc đầu, hắn không nhất định sẽ làm theo cách tàn bạo như vậy; và niềm vui sướng dâng trào trong lòng khi nghe thấy tin nàng còn sống từ Otto.
Chỉ là Bá tước Quinn hiểu rất rõ, những tổn thương đã xảy ra, và ngay cả khi những lời đó được nói ra, lọt vào tai đối phương cũng chỉ là những lời trốn tránh trách nhiệm hoặc là những lời bù đắp mà thôi. Đây là cái giá phải trả cho sự lựa chọn. Andrea hiện giờ đã trưởng thành tới mức như ngày hôm nay, hắn cũng không thể tỏ ra quá gay go mới đúng.
Nói xong, lão Bá tước nhắm hai mắt lại.
- Ừm ... vậy ta đi đây.
Tiếng bước chân của con gái nhỏ dần, rồi cuối cùng cũng biến mất ở bên tai. Mặc dù hắn không nghe thấy lời kỳ vọng từ người cha, nhưng lại giống nhau, trong giọng nói của đối phương không còn lạnh lùng như mấy ngày trước. Ít nhất thì lần này, nàng không còn gọi hắn là Bá tước đại nhân nữa.
Như vậy cũng tốt, hắn nghĩ thầm, đây chỉ là một cuộc chia tay tạm thời, sau này chung quy cũng sẽ có thời điểm gặp lại nhau mà thôi.
Thời gian có thể khiến người ta quên đi, nhưng cũng có thể xoa dịu nỗi đau.
Những lựa chọn của mười năm trước đã khiến hắn mất đi quá nhiều.
Mà Horford Quinn dự định sẽ dùng khoảng thời gian tương tự để sửa chữa sai lầm này.
Sau khi rời Vịnh White Wave, con thuyền liền tiến vào biển lớn.
Alpein đặt bản đồ trên tay xuống, nhìn ra cửa sổ ở mạn tàu.
Tuyến đường này là một trong những tuyến đường thương mại chính đến Cảng Wolfheart wave light, luôn có thể nhìn thấy các tàu buôn qua lại. Thỉnh thoảng, còn có những chiếc thuyền nhỏ của ngư dân áp sát vào để bán một số cá tươi, trái cây và cả rau quả.
Nếu như hắn vẫn còn là vua, thì những con thuyền ba cột buồm xung quanh hắn hẳn là nên treo cờ của hoàng tộc, nếu muốn ăn đồ tươi sống, hiển nhiên sẽ có tỳ nữ đưa đến mới phải.
Tất cả là lỗi của những tên phản đồ đáng chết kia!
Đã gần một tuần kể từ ngày hắn bị đuổi khỏi ngai vàng, mấy ngày này không có lúc nào hắn không suy nghĩ về việc quay trở lại. Cho dù không có cách nào lấy lại ngôi vua của Greyfort, ít nhất hắn cũng không thể để ba gia tộc lớn thoải mái nằm trong thành phố của hắn và tận hưởng thành quả của cuộc mưu phản được.
Sau nhiều cân nhắc, cuối cùng, Alpein cuối cùng cũng đã chọn được nơi đầu tiên mà hắn sẽ đặt chân đến - - thành Thousand Blades ở Vương quốc Wolfheart. Nơi đó ở gần biên giới của Dawn, nghe đồn lãnh chúa ở đó có quan hệ huyết thống với các quý tộc của Dawn, theo lý mà nói hắn sẽ không đối xử quá hà khắc với gia tộc Moore. Điều then chốt là quý tộc hai nơi giao lưu rất mật thiết, nếu có người muốn dùng thân phận của hắn để làm việc gì đó thì có thể dễ dàng liên hệ với hắn.
Đừng nhìn những lãnh chúa rục rịch ngóc đầu dậy trước đây, sau tất cả cũng chỉ vì lợi ích mà thôi, bây giờ hắn không còn là người thống trị của Shining City nữa, đương nhiên là không có gì để xảy ra xung đột.
Không chỉ vậy, huyết thống của hắn có thể trở thành công cụ để họ nắm chặt những quyền lợi mới.
Để trả thù, Alpein quyết định tạm thời chịu oan ức một tí, đợi đến khi thời cơ chín mùi, những kẻ khinh thường hắn chắc chắn sẽ phải nếm trái đắng!
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trong lòng phấn chấn lên không ít, đồng thời bụng cũng truyền đến cơn đói.
Ăn trước một chút hoa quả là được rồi, một khi rời khỏi ranh giới vùng duyên hải của Dawn, tuyến đường này sẽ vắng vẻ rất nhiều, hơn nữa lúc nãy hắn còn nghe thấy tiếng thuyền đánh cá đỡ lấy mạn thuyền.
Alpein lắc sợi dây trước bàn - - nó được kết nối với chuông bên ngoài phòng, chỉ cần reo lên một tiếng, thị nữ sẽ theo tiếng mà bước vào.
Nhưng lần này bên ngoài lại không có chút phản ứng nào.
Lông mày hắn lập tức nhíu chặt lại.
Chẳng lẽ hắn nghèo nàn đến mức ngay cả thị nữ cũng dám lười biếng qua loa lấy lệ? Trong nháy mắt, trong lòng hắn nổi lên sát ý.
Cũng tốt, nếu đó thực sự là sơ suất của nàng, thì lấy nàng làm ví dụ cảnh cáo cũng không tệ. Ngoại trừ các thành viên của gia tộc Moore và các kỵ sĩ thề trung thành đến chết, những người khác trong đoàn tùy tùng quả thực càng ngày càng chẳng ra làm sao.
Hắn muốn cho những người đó biết rằng ngay cả trên một con tàu, chỉ cần hắn còn ở đó, thì cũng sẽ không khác gì khi ở hoàng cung.
Alpein đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhưng phát hiện trên hành lang không có một bóng người, không chỉ thị nữ mà cả thủy thủ, vệ binh, nô lệ ... đều không thấy bóng dáng đâu cả. Khoang tàu im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng xào xạc khi nước biển đánh vào thân tàu.
Những sợi lông tơ trên lưng hắn lập tức dựng đứng- -
Có gì đó không đúng ở đây!
Lẽ nào hắn bị vứt bỏ rồi? Không ... tuyệt đối không thể nào, cho dù lính đánh thuê và tôi tớ muốn bỏ rơi hắn, các kỵ sĩ cận vệ do gia tộc huấn luyện nhất định sẽ đứng ra ngăn cản, lúc hai bên tranh chấp không thể nào một tiếng động nhỏ cũng không có được!
Alpein chuẩn bị leo xuống cầu thang từ phòng ngủ chính ở thượng tầng đuôi tàu để xem xét boong tàu, dưới đó chắc chắn phải có thủy thủ mới đúng. Nhưng khi hắn vừa quay lại, liền thấy một thanh đoản kiếm dính máu loang lổ đang đặt trên cổ hắn.
Người mang kiếm là một người con gái cực kỳ xấu xí, nhưng đôi mắt của nàng lại sáng như một vì sao.
Nàng không phải người trên thuyền, Alpaine ngay lập tức hiểu ra, không thể nào mà hắn lại không có ấn tượng về một người đặc biệt như vậy được.
Đó là một kẻ tập kích từ bên ngoài!
- Là ai đã phái ngươi đến? Ngươi có biết mình đang làm gì không, tên dân đen kia! Ta là vua của Dawn, gia tộc Moore là --
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Hắn phát hiện không thể thở ra không khí bằng miệng được nữa, máu phun ra đã làm tắc nghẽn cổ họng hắn. Sự đau đớn như cơ thể bị xé rách kéo dài từ cổ đến ngực, hơi mát tràn vào cơ thể lấy đi tất cả sức mạnh của hắn.
Khi ngã xuống, hắn chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu mình truyền đến tiếng rì rầm không chút để ý.
- Ò, vậy thì cũng chỉ là một người phàm mà thôi.