Roland khép sách, thở phào một hơi.
Một số lượng lớn phù thủy đảo Trầm Thụy tới không thể nghi ngờ sẽ rót vào công nghiệp của thành Neverwinter một sức sống khó có thể lường được, nhưng… hiện nay cũng có mấy vấn đề khó nhằn bày ra trước mắt hắn.
Một vấn đề lớn nhất trong đó là trả thù lao.
Các nàng phụ thuộc vào Maleficent, trên nguyên tắc chịu Tilly lãnh đạo, có nguyện ý nhận làm thuê hay không quyết định bởi ý nguyện cá nhân. Tuy nói thái độ của Tilly đối với hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng muốn hắn thu hồi hứa hẹn khi trước, mượn quan hệ của đối phương để ép buộc phù thủy, Roland cảm thấy mình thực sự không nói nên lời.
Nói cách khác, cương vị quy hoạch trên sách chỉ là ý định của một mình hắn, có thể thực hiện chân chính bao nhiêu, còn phải xem trong Maleficent có bao nhiêu phù thủy nguyện ý dấn thân vào làn sóng sinh sản.
Hiệu quả khi tuyên truyền khẩu hiệu “Lao động là vinh quang”, “Lao động thay đổi vận mệnh” cho các nàng chắc chắn rất nhỏ, mà cách nói như “vì quê nhà” vân vân lại càng không có ý nghĩa hơn. Đối với các nàng, nơi có thể xưng là nhà chỉ sợ cũng chỉ có đảo Trầm Thụy.
Roland tin tưởng, chỉ cần ở mấy năm, cho dù là ai cũng sẽ yêu thành phố này, coi nó là nhà của mình, nhưng bây giờ không được -- đối với người mới tới mà nói, theo bản năng sinh lòng đề phòng và lắng lo đối với thứ xa lạ là cử chỉ bình thường, hắn cũng không thể chờ vài chục năm sau mới phát triển công nghiệp, vì vậy cuối cùng vẫn phải xem trả thù lao thôi.
Nói ngắn gọn, phải có dục vọng để thúc đẩy các nàng đi công tác.
Trước đây hắn từng nghe Tilly nói, lúc ở đảo Trầm Thụy các phù thủy có cung cấp phục vụ thưởng tiền cho thương nhân hoặc nhà thám hiểm Fiordland, đa số đều ở trong mười đến mấy trăm miếng kim long.Mặc dù số tiền này đều bị Tilly dùng để mua tài liệu sinh hoạt cơ bản, giữa các phù thủy vẫn áp dụng phân phối định mức nguyên thủy, sống rất nghèo khó, nhưng đây không có nghĩa là các nàng chưa từng thấy tiền.
Huống hồ bây giờ kim long kiếm được từ buôn bán Kei Os Drinks có ba phần thuộc về quyền chi phối của Tilly, chi ra một phần nhỏ cải thiện cuộc sống của đồng bạn vẫn được. Nói cách khác, cho dù phù thủy không làm việc, cũng sẽ không chết đói, thậm chí còn sống tốt hơn trên hải đảo nhiều.
Cho nên chỉ dựa vào mấy miếng kim long sợ rằng không thể thực hiện được.
Hơn nữa không sợ thù lao thấp, chỉ sợ tranh đua -- tiền lương của Liên minh Phù Thủy đa số ở khoảng ba miếng kim long, dựa vào cái gì lại trả cho người ngoài cao hơn? Cho dù tăng tiền lương của họ lên, cũng rất dễ dàng đưa tới dị nghị: Sắp hai năm không thay đổi gì, phù thủy của đảo Trầm Thụy vừa tới đã dâng lên, lẽ nào đãi ngộ của người cũ còn phải dựa vào người mới?
Cho dù thành viên của Liên minh không nói thế, thì Roland cũng không muốn làm vậy.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được nhìn Nightingale nằm trên ghế xem tranh liên hoàn bên cạnh.
Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của hắn, Nightingale hơi nghiêng người sang:
- Sao vậy?
Một đường cong hoàn mỹ.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến cái này, Roland hắng giọng:
- Ngươi đến đây bao lâu rồi?
- Hơn hai năm mười tháng cộng thêm hai mươi sáu ngày.
Nightingale ngồi thẳng người:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Tính rõ như vậy?
- Ta nhớ được ngay từ đầu ta phát cho ngươi mỗi tháng hai miếng kim long làm tiền lương, phải không?
- À, khi đó à?
Nàng nở một nụ cười khó hiểu.
- Không sai, còn nhiều hơn Anna gấp đôi, hơn nữa ta còn từ chối. Sau đó do ngươi nhiều lần khẩn cầu, ta đành cố mà đáp ứng làm thân vệ của ngươi.
Nào có khẩn cầu gì chứ, rõ ràng là ngươi thấy Anna bình an vượt qua ngày bình yên, trở về muốn khuyên can Cara, sau đó triệt để xích mích mới quyết định ở lại được không vậy! Roland âm thầm trợn trắng mắt:
- Vậy trong những năm gần đây, ngươi có cảm thấy thứ mình trả giá không tương ứng với cái mình nhận được, cũng từng muốn rời đi không?
- Ngươi muốn nói cái gì?
Nụ cười trên mặt Nightingale lập tức đọng lại, thay vào đó là một chút hoảng hốt:
- Ta… tại sao muốn rời đi?
- Không phải, chỉ là giả thiết mà thôi.
Roland lập tức ý thức được những lời này dễ dàng hiểu lầm, vội vàng sửa lời:
- Trọng điểm là nửa câu đầu, liệu có cảm thấy lương cho phù thủy thấp quá không?
Sau khi xác nhận là hắn nghiêm túc, Nightingale dường như thở phào một hơi, lắc mình xuất hiện trước bàn hắn:
- Sao có thể như vậy được? Một miếng kim long đã bằng thu nhập nửa năm của người thường, bọn ta cũng không cực khổ hơn những công nhân kia, dĩ nhiên cũng không nói tới không bằng gì. Hơn nữa, cho dù cầm một khoản tiền, mọi người cũng không biết dùng ở đâu -- dù sao bình thường không lo ăn mặc, cuộc sống như thế đã là thứ trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
- Có khi nào các phù thủy đều cho là như vậy không…
- Làm gì có! Không tin ngươi có thể hỏi Wendy.
Nightingale vô cùng tin tưởng nói:
- Nàng còn hiểu mấy chị em hơn ta nhiều.
- Cũng tốt.
Roland nhún vai nói:
- Vừa lúc cũng có chuyện cần hỏi ý kiến của nàng.
- Chuyện gì?
Nàng tò mò hỏi.
- Bí mật, có điều ngươi sẽ biết nhanh thôi.
Roland mỉm cười.
…
- Bệ hạ, ta chưa từng nghĩ như vậy bao giờ!
Sau khi Wendy tới, không ngờ phản ứng lại càng kịch liệt:
- Cho dù ngài không trả lương, ta cũng muốn xây dựng nơi này -- ta đã từng nói, thành Neverwinter chính là núi Thánh mới của phù thủy, mà các chị em khác cũng ôm lòng mong mỏi muốn ra sức thay ngài! Nếu như tòa thị chính thiếu tiền, ta nguyện ý giao kim long tích góp được cho ngài hết.
- Ặc… được rồi, ta chỉ là thu thập một số quan điểm mà thôi.
Roland đột nhiên cảm thấy hơi cảm động, hắn sờ mũi, quay đầu sang chỗ khác.
- Vậy các ngươi có đặc biệt muốn thứ gì không?
- Cái này…
Wendy sững sờ một lát, mà Nightingale đã nhanh chóng nháy mắt với nàng.
- Nếu như bắt buộc phải nói, ta cảm thấy… cái… ừm.. nếu mỗi tháng có thêm một chai Kei Os Drinks… thì tốt rồi.
- Ngươi cũng vậy à?
Roland nhìn Nightingale.
- Đây là đang chơi trò chơi hứa nguyện à?
Nàng khẽ cười nói:
- Nếu tùy tiện nói, ta cảm thấy hai bình thì tốt hơn.
Quả thế, trong lòng hắn đã có một kết cấu đại khái đối với việc cải cách thù lao cho phù thủy.
Nếu như nói cái gì càng quý giá hơn tiền, đó chính là thứ dùng tiền cũng khó có thể mua được. Quán rượu trăm vị của Evelyn tuy không thiếu phù thủy tới thăm, nhưng giá cả đắt đỏ khiến đa số người lùi bước, ngược lại chọn rượu trái cây giá cả tiện nghi hơn -- không phải là hoàn toàn không mua nổi, mà là lý niệm tiêu xài của các nàng sẽ ngăn các năng quăng bó lớn tiền vào loại xa xỉ phẩm này.
Huống hồ Kei Os Drinks được bán trong quán rượu đều là loại cũ, lượng tiêu thụ hơi thấp khiến hàng tồn kho rất khó bán ra, nói từ cảm giác mới mẻ thì cũng kém với sản phẩm mới được phát ra hàng tháng.
Giả sử biến Kei Os Drinks vốn là phúc lợi thành một loại vật phẩm mua sắm đặc thù thì sao?
Gọi là chế độ tích phân cũng được, gọi là chế độ tiền đôi cũng được, thông qua công tác để thu được phần thưởng chuyên dành cho phù thủy, sau đó dùng kiểu khen thưởng này đổi lấy một số thứ kim long không thể nào mua được, vậy không phải công tác rất có sức hút sao? Đồng thời còn tránh cho cảm giác chênh lệch vì tiền lương khác biệt.
Vật phẩm mua sắm được thù khác cũng không giới hạn trong một loại Kei Os Drinks, trong đầu hắn có vô số chủ ý, đều có thể bảo đảm sẽ không bị người khác bắt chước được trong tình huống có đủ sức hấp dẫn, chân chính làm được trừ nhà này ra, không hề có một nhà nào khác.
Muốn lấy được chúng nó à? Vậy thì tới cố gắng làm việc đi!