Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 947

Chương 947
Chương 947

Quyết định xong chuyện trả thù lao, Roland định đẩy ngã một bước tường khác trên đường.

Đó chính là lập ra đơn vị tiêu chuẩn.

Công tác giáo dục của thành Neverwinter đã sớm nhét các đơn vị khoảng cách millimet, centimet, met, kilomet vân vân vào trong tài liệu giảng dạy, để thay thế các đơn vị tấc, thước, trượng trước đó, hiện nay cũng coi như khá có hiệu quả. Đặc biệt là trong bộ môn xây dựng và sản xuất công nghiệp, dụng cụ được chế tạo bằng đơn vị mới càng thêm chính xác, đã chiếm được mọi người trong thành tán thành rộng rãi.

Mà dụng cụ một centimet tiêu chuẩn ban đầu, cũng chính là gậy sắt tương đương với móng tay của Roland, thì được bảo tồn trong thư phòng của thành bảo.

Việc hắn phải làm sau đó, là chỉnh lại toàn bộ đơn vị khác, đồng thời mở rộng ra khắp Greyfort.

Sở dĩ chỉ làm đến bước này, một là vì trước khi sinh sản, nhu cầu về trình độ giáo dục đối với những đơn vị mới khác cũng không bức thiết, hai là trên kỹ thuật khó có thể phục chế.

Dù sao không có tiêu chuẩn cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu như không có pháp luật trở thành công cụ đo lường, mọi người cũng không cách nào vận dụng chúng vào trong cuộc sống thực tế.

Những bây giờ những điểm khó khăn ấy không còn là vấn đề.

Ví dụ như định nghĩa một đồ đựng một decimet khối thành một lít, và định nghĩa một lít bằng một một nghìn gram; lại ví dụ như định nghĩa chu kỳ dao động của một con lắc dài một mét bằng một giây… cái trước có thể dùng chim ruồi để chính xác phục chế các loại dụng cụ ban đầu nặng một nghìn gram, cái sau thì có thể thông qua đồng hồ quả lắc để tính thời gian. Chỉ cần có dụng cụ ban đầu và mô hình, công xưởng của thành Neverwinter có thể chế tạo ra hàng nhái số lượng lớn.

Bằng không chỉ dựa vào một mình Anna xử lý tất cả công cụ đo lường, rất lãng phí thời gian và tinh lực.

Tới khi kỹ thuật công nghiệp đạt tới một trình độ nhất định, phổ cập đơn vị đo lường càng chính xác hơn biến thành một việc vô cùng đương nhiên.

Hắn cũng không lo lắng những tiêu chuẩn ấy không đủ “thuần túy”, trên thực tế, bản thân dụng cụ ban đầu tiêu chuẩn được sử dụng trong lịch sử loài người cũng không ngừng biến hóa tùy theo sự thay đổi của thời đại.

Ba ngày sau, Iron Axe rốt cuộc dẫn quân tuyến Đông về thành Neverwinter, đồng thời đến còn có Echo đã đợi ở cảng Greenwater gần nửa năm.

Roland nhìn hai người Sand đứng hội báo trước bàn làm việc của hắn, trong lòng hơi cảm thán -- hai người vốn đều là tội dân của gia tộc lưu vong, một người mai danh ẩn tích lưu lạc tới Biên Thùy Trấn, dựa vào săn thú để sống; một người thì bị buôn bán làm nô lệ, sống một cuộc sống đầy hành hạ. Nhưng bây giờ, bọn họ đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong cấp cao thành Neverwinter.

Tự mình gánh lên trách nhiệm nặng nề, bận rộn ở bên ngoài mấy tháng, trên mặt Iron Axe không hiện ra vẻ mệt mỏi nào, ngược lại bởi vì chiến tranh mà thần thái sáng lại, trong lúc giơ tay nhấc chân đã có phong độ của một đại tướng. Mà biến hóa của Echo càng thêm rõ rệt, bóng ma của cuộc đời nô lệ dần dần nhạt đi trong nàng, trong đôi mắt xanh xám có thêm vẻ tự tin, khí chất trên người cũng càng ăn khớp với địa vị tộc trưởng Osha của nàng.

Quả nhiên lịch lãm có thể thay đổi một con người.

Echo báo cáo vô cùng đơn giản, thị tộc Wildflame thực hiện ước định, đội ngũ di chuyển nhóm đầu đã ở lại cảng Greenwater. Chịu ảnh hưởng của đệ nhất thị tộc thành Ironsand, sau đó lại có mấy thị tộc nhỏ tới tìm nàng, bày tỏ nguyện ý ra sức vì đại tù trưởng, cả kế hoạch có thể nói là vô cùng thuận lợi. Sau khi tiếp đãi tộc trưởng khắp nơi, dự tính vào khoảng cuối năm cảng Greenwater sẽ có ba vạn người di chuyển tới, con số này đã có thể sánh ngang với Vương Đô cũ.

Mặt khác nàng còn mang tới bức thư tay của lãnh chúa Fallendragon Ridge - Speer, không cần nhìn cũng biết, nhất định là tới đưa tay muốn người muốn tiền.

- Speer nói, nàng chỉ là người quản lý của một khối đất phong nho nhỏ, căn bản không có kinh nghiệm trông coi nhiều người như vậy, dạo gần đây đã sắp sứt đầu mẻ trán.

Echo bắt chước giọng của đối phương:

- Người tòa thị chính phái tới mặc dù hữu dụng, thế nhưng theo đề nghị của bọn họ, muốn an trí nhiều người di dân như vậy cần ít nhất hai ba trăm cán sự,, nếu như bệ hạ ngài không thể chiếu cố nàng nhiều chút, nàng có xúc động sẽ bỏ lại trọng trách, chạy đến thành Neverwinter làm một phù thủy bình thường.

Roland không nhịn được khẽ cười, phù thủy bình thường cũng không có rảnh, Soria và Foliage đang nhìn đó. Mỗi ngày không hao hết sạch ma lực, làm sao có thể không làm thất vọng năng lực thông đạo ma lực tốt như vậy.

- Ta biết rồi, nhóm quan viên thông qua khảo hạch tiếp theo, ta sẽ chia cho nàng nhiều chút. Nhiệm vụ lần này ngươi đã chịu khổ, nghỉ ngơi vài ngày thật tốt đi đã.

- Vâng.

Nàng khom người thi lễ, sau đó tràn đầy mong mỏi mở miệng hỏi:

- Đúng rồi bệ hạ, gần đây ngài có… bài hát mới không?

- Ặc, mấy bài trước đó ngươi biết hát hết rồi?

- Ừm… hiệu quả của chúng đều rất tốt, đặc biệt là khi cổ vũ những người kia.

Echo cười trả lời:

- Mà trong lúc ta mê man, cũng sẽ hát lên bài hát ngài dạy ta -- nếu như không phải những bài hát ấy, sợ rằng ta đã không kiên trì đến ngày hôm nay.

Xem ra phối hợp quan hệ giữa thị tộc và duy trì trật tự của Nam cảnh không đơn giản như nàng báo cáo, chỉ có điều thất bại và trắc trở trong ấy, một mình nàng nhận hết.

- Ta biết rồi.

Roland chậm rãi nói:

- Ca khúc mới ta sẽ tìm người chép lại, đưa đến phòng ngươi.

Echo khom người thật sâu:

- Thật tốt quá, cảm tạ ngài!

Cho dù hắn dốt đặc cán mai về ca từ, vẫn có thể vào thế giới trong mơ tìm kiếm, đối với yêu cầu như vậy, hắn căn bản không nói nên lời từ chối.

Sau khi Echo cáo lui, Roland đưa mắt nhìn Iron Axe.

- Ngươi cũng cực khổ.

- Không, thưa bệ hạ.

Hắn vội vàng vỗ ngực nói:

- Vì ngài chiến đấu là trách nhiệm của ta, ta không chỉ không thấy khổ cực mà còn thích thú nữa.

- Vậy sao?

Roland cười, không bình luận gì.

- Cuối cùng những quý tộc chạy tới quận Sea Breeze thế nào? Ngươi sẽ không đốt chết hết bọn họ chứ?

- Ta ngược lại cũng muốn làm như vậy, đáng tiếc là bọn họ chạy trốn quá nhanh.

Iron Axe nghiêm mặt nói:

- Chờ lúc dọn dẹp Goldenear City và Đệ Nhất Quân chạy tới quận Sea Breeze, vùng ngoại ô đã biến thành một vùng đất hoang. Không chỉ như vậy, trong thành cũng có mấy kho lúa dấy lên hỏa hoạn -- hiển nhiên bọn họ thà hủy diệt thành trấn cũng không muốn để nó hoàn hảo giao vào tay ngài.

Đây đại khái là sự trả thù cuối cùng của dư đảng phản vương, hắn nghĩ, nếu không phải quân tuyến Đông chuẩn bị đầy đủ, đằng sau lại có hơn mười chiếc tàu xi măng chuyên cung cấp tiếp tế tiếp viện không ngừng cung ứng, đánh đến nơi đó chỉ sợ sẽ phải lui lại liền. Bằng không dân trong thành thiếu lương sẽ cho rằng Đệ Nhất Quân là quân cướp bóc, một khi nổ súng trấn áp, trật tự sẽ khó khôi phục được.

- Bọn họ đều trốn đi đâu?

- Có người đi Fiordland, cũng có người đi ba vương quốc khác.

Iron Axe không khỏi tiếc nuối trả lời:

- Đáng tiếc Đệ Nhất Quân không có tàu biển, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

- Yên tâm đi, chỉ cần bọn họ dám dùng họ cũ tiếp, ta sớm muộn gì cũng thu thập hết thảy bọn họ.

Roland chậm rãi nói. Ít nhất đám Dawn bỏ chạy kia đã giống với côn trùng tự chui đầu vào lưới. Đám người kia đại khái là người trung thành cuối cùng của Deflick rồi, hắn ngược lại không lo lắng đối phương còn có thể ngóc đầu trở lại, diệt cỏ tận gốc chỉ vì chê bọn họ chướng mắt mà thôi.

Hỏi xong biện pháp giải quyết hậu quả ở lãnh địa Đông cảnh, Roland bỗng nhiên nghĩ tới một nghi vấn trước đó.

- Đúng rồi, lừa tụi quý tộc vào trong tù rồi ngụy trang thành hỏa hoạn thiêu hủy... đây là biện pháp ngươi nghĩ ra sao?

Vẻ mặt của Iron Axe lập tức trở nên cứng ngắc.

Bình Luận (0)
Comment