- Bệ hạ, ta…
Điều khiến Roland bất ngờ đó là, đối phương không thốt ra câu trả lời như thường lệ mà tỏ ra khá ngập ngừng, điều này có thể nói là rất hiếm khi xảy ra đối với thống soái của Đệ Nhất Quân.
Ban đầu chỉ là thuận miệng hỏi, hắn lại bất chợt cảm thấy hứng thú, Roland không nghĩ Iron Axe sẽ có dụng ý xấu, huống hồ toàn quyền chịu trách nhiệm vốn đã bao gồm cả cách xử lý, chết cháy hay là treo cổ chết cơ bản cũng không khác biệt lắm. Điều hắn tò mò là, nếu về tình về lý đều không bị tính là làm trái mệnh lệnh, vậy thì sự lưỡng lự của đối phương cũng rất đáng để cân nhắc.
Có điều hắn cũng không chọn cách tiếp tục gây áp lực, mà chỉ tựa lưng vào ghế và yên lặng chờ đợi câu trả lời của người Mojin.
Chần chừ một lúc, Iron Axe bỗng nhiên quỳ xuống.
- Không, thưa bệ hạ… Người đưa ra kế hoạch loại bỏ hoàn toàn quý tộc bên phía quân địch là tiểu thư Edith, nhưng người thực hiện là ta, vì thế ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Edith? Roland sững người, đây là kế hoạch của bộ tham mưu ư? Không đúng, hắn không hề nhìn thấy bất cứ nội dung gì liên quan đến điều này trong kế hoạch, vậy nên… là trò chuyện riêng sao?
Trong giây lát, hắn đã hiểu ra lý do tại sao đối phương lại chần chừ.
Ở thời đại tư binh phổ biến này, hễ là những chuyện liên quan đến quân đội thì đều được coi là vùng cấm của lãnh chúa, rất kiêng kỵ người ngoài nhúng tay vào, cho dù đó là những lời khuyên, những nhắc nhở có lợi cho tình hình chiến sự. Nếu như xảy ra tại lãnh địa của các quý tộc khác, người đưa ra đề nghị lén lút chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt, mà Iron Axe không muốn làm liên lụy đến Edith, cũng không muốn che đậy bằng những lời nói dối, cho nên mới xuất hiện cảnh tượng khó xử như ban đầu.
- Ta biết rồi, ngươi đã xử lý rất tốt chiến sự ở tuyến đông, sau này tòa thị chính sẽ dựa theo thống kê thành quả chiến đấu để đưa ra khen thưởng, ngươi lui xuống trước đi.
Iron Axe chợt ngớ người.
- Bệ hạ, ngươi không… xử phạt ta sao?
Roland không nhịn được bật cười.
- Tại sao, ngươi có làm trái điều lệ nào à?
- Ặc…
- Mệnh lệnh của ta là thanh trừng những kẻ nổi loạn ở Đông cảnh, và đưa thành phố đó về dưới sự thống trị của ta, quá trình cụ thể do ngươi tùy cơ ứng biến.
Hắn dừng lại một lúc,
- Nếu như ngươi đang đi tuần tra trong doanh trại và nghe thấy hai binh sĩ dưới trướng đang thảo luận về tình hình chiến sự, mà ngươi lại tiếp nhận ý kiến của bọn họ, vậy thì ta có nên trừng phạt ngươi và hai người đó không? Huống hồ Edith vốn đã là một thành viên của bộ tham mưu, có ý kiến về sách lược tác chiến cũng là điều bình thường.
- Cho nên… Ngươi cho rằng bọn ta đều không có lỗi trong chuyện này sao?
Iron Axe không khỏi ngẩng đầu lên.
- Ta đâu có nói vậy,
Roland nhún vai,
- Ngươi không có lỗi không có nghĩa là Edith cũng không, có điều chuyện tiếp theo sẽ không liên quan đến ngươi nữa, hãy về nghỉ ngơi cho tốt đi.
Iron Axe mở miệng như thể muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú hắn vẫn lựa chọn tuân theo mệnh lệnh,
- Vâng, thưa bệ hạ.
Tổng chỉ huy của Đệ Nhất Quân vừa đi, Roland lập tức nhấc đường dây điện thoại riêng của toà thị chính lên,
- Thông báo cho Edith tới lâu đài một chuyến.
Chưa đầy một khắc, trân châu của Bắc Địa đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc.
- Bệ hạ, chuyện này là trách nhiệm của ta.
Edith bắt đầu nói:
- Ta sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt nào từ ngươi.
Roland nhìn nàng đầy thích thú,
- Ta còn chưa nói gì mà ngươi đã biết ta sẽ nói gì rồi sao?
- Quân tuyến Đông vừa mới quay trở về thành Neverwinter, người đầu tiên ngươi gọi đến gặp chắc chắn là Iron Axe. Nếu như hắn không báo cáo với ngươi về nội tình của việc đốt cháy các quý tộc, thì ta nghĩ ngươi cũng sẽ không gọi ta đến nhanh như vậy.
Nói chuyện với người thông minh đúng thật là thoải mái, Roland nghĩ bụng, hơn nữa nhìn bộ dạng thẳng thắn vô tư này, không khỏi khiến người ta cảm thấy nàng mới là trung thần vì nước chịu oan.
Có điều càng là người thông minh, đôi khi lại càng dễ rơi vào ngõ cụt do chính mình tạo ra.
- Trước hết, chuyện này là do ta chủ động hỏi hắn, dù sao thì việc lừa gạt quý tộc lại cùng nhau rồi ngụy tạo thành hiện trường hỏa hoạn không giống với phong cách làm việc của hắn. Ngoài ra, nếu ngươi đã cảm thấy ngươi có trách nhiệm, vậy thì vấn đề nằm ở đâu?
- Ta đã gặp mặt chỉ huy của Đệ Nhất Quân trong trường hợp không chính thức, hơn nữa đã không xin ngươi…
- Sai.
Roland trực tiếp ngắt lời:
- Vấn đề của ngươi nằm ở chỗ là đã vi phạm điều lệ của bộ tham mưu. Theo điều lệ, bất kỳ kế hoạch tác chiến nào đều cần phải ghi chép ra giấy, rồi sau đó đưa cho ta xét duyệt.
Edith hiển nhiên không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng không kìm chế được mở to mắt:
- Bệ hạ?
- Lẽ nào không phải sao?
- Nhưng mà…
Trân châu của Bắc Địa mặt đầy khó hiểu,
- Một khi thực thi dưới danh nghĩa của ngươi, trong mắt các quan chức khác, chuyện này há chẳng phải sẽ biến thành ngươi làm sao?
- Ngươi nói không sai,
Roland nâng khoé miệng lên:
- Có vấn đề gì sao?
- Chuyện này…
Giống với Iron Axe, Edith cũng đã xuất hiện sự mê man hiếm gặp,
- Mặc dù bọn họ là những kẻ mưu phản, nhưng… bọn họ cũng là quý tộc, trong mắt một số quý tộc, e rằng cách làm của ngươi…
- Ta biết ngươi muốn nói gì,
Roland xua tay.
- Có điều giả sử đến ngay cả ta cũng không chống đỡ được, ngươi cảm thấy mình có thể chịu được cú đáp trả này không?
- Ta…
- Thoải mái lên, ta chỉ muốn thảo luận với ngươi một chút thôi, ngươi thật sự cho rằng dùng cấp dưới để gánh nồi thay là cách làm đúng khi xảy ra vấn đề ư?
- Gánh… nồi?
- Khụ khụ, ngươi hiểu theo ý đùn đẩy trách nhiệm là được.
Roland cứng rắn nói:
- Quay trở lại chuyện này, rõ ràng là vì vương quốc Greyfort, đến cuối cùng không những không có được vinh dự, mà ngược lại còn vì thế mà chết, ta lại cảm thấy thanh thản, thậm chí còn vỗ tay vui mừng. Nếu như để người khác biết được, những quan chức kia còn có thể một lòng một dạ tận trung với ta không?
Edith trở nên trầm mặc.
- Cho nên quân vương mới là người thích hợp nhất để gánh vác trách nhiệm, chỉ có như vậy, những người cấp dưới mới có thể làm việc mà không có bất cứ gánh nặng nào. Cũng chính vì như vậy, ta cần phải xét duyệt kế hoạch cuối cùng của bộ tham mưu, cho dù đó không phải là sở trường của ta, ngươi hiểu chứ?
Một lúc lâu sau, trân châu của Bắc Địa mới gật đầu đáp lại.
- Là ta đã quá tự đại.
- Hình phạt cho việc vi phạm điều lệ là toàn bộ công lao trong đợt tấn công ở hai tuyến này sẽ đều bị hủy bỏ, mà ngươi vốn có thể được thăng chức kia mà.
Roland hớp một ngụm trà.
- Chuyện này đến đây thôi, ngươi tiếp tục đi làm việc của mình đi.
- Vâng, xin hãy cho phép ta được cáo lui.
Edith đặt tay lên ngực hành lễ và nói.
…
- Thế nên… lần này ngươi coi như công cốc rồi ư?
Kohl Kant cẩn thận đẩy đĩa nấm mật ngọt đến trước mặt Edith, sau đó nhìn đối phương dùng nĩa xiên mạnh vào các lát nấm,
- Những đồng liêu khác đều được cất nhắc, chỉ có ngươi là không được?
- Đúng vậy, chỉ có ta là không được.
Trân châu của Bắc Địa há to miệng nhai miếng nấm mỏ chim bên ngoài cháy vàng, giống như đang trút giận lên bữa tối vậy,
- Ngươi nghe thử xem bệ hạ đã nói những gì, “Giả sử đến ngay cả ta cũng không chống đỡ được, ngươi cảm thấy mình có thể chịu được cú đáp trả này không?”, chính là không chịu được, nên mới cần một nơi giải tỏa đấy. Tất nhiên, nếu là lãnh chúa giống như phụ thân ta, thì ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, chỉ là biết rằng bệ hạ sẽ không mặc kệ, cho nên mới cảm thấy khoản đầu tư này không đến nỗi quá lỗ, cũng coi như có thể kiểm soát được rủi ro, nhưng hắn nói hai ba câu đã hủy bỏ hết những gì ta làm, còn nghi ngờ ta nghĩ quá nhiều, những người theo chủ nghĩa lý tưởng đều ngây thơ như vậy sao!
- Ừm… chị, ngươi đang tức giận sao?
Kohl lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Làm sao, chẳng nhẽ ngươi không nhìn ra à?
Edith trợn mắt nói.
Kohl nhanh chóng rụt cổ lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chị cả để lộ ra biểu cảm như vậy trong một dịp không phải là yến hội. Mười mấy năm chung sống khiến cho Kohl biết rõ, chị đam mê quyền lực đến nhường nào. Nếu như đúng như những gì nàng nói, bởi vì chuyện này mà mất đi một cơ hội thăng tiến, thì cho dù là nổi cáu, oán giận hay thất vọng đều rất bình thường, nhưng… nét mặt của nàng lại không nói với hắn như vậy, mà càng giống như một nụ cười kỳ lạ… xen lẫn tức giận hơn.
Và nếu như hắn không lầm, thì kiểu oán trách như vậy được gọi là hờn dỗi.
Trời ạ… Nghĩ tới đây Kohl không nhịn được rùng mình, trân châu của Bắc Địa, người thường xuyên bày ra bộ mặt thờ ơ, hoặc có khi giả tình giả nghĩa để tính kế với đối thủ, nay lại biết ngậm cười quở trách? Hơn nữa còn khác với vẻ xã giao cho có lệ trong yến hội, nàng hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ của bản thân lúc này, đây có còn là Edith Kant mà hắn quen không?
- Hử?
Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Edith nheo mắt lại một cách đầy nguy hiểm.
Kohl ngay lập tức cảm thấy lông tơ phía sau dựng ngược, không, nàng vẫn là chị của mình, điều này chắc chắn không thể sai được,
- Chỉ là ta cảm thấy… chắc hẳn bệ hạ có suy nghĩ của riêng mình?
- Mặc kệ hắn đi,
Trân châu của Bắc Địa đưa miếng nấm cuối cùng vào miệng,
- Ta rất muốn xem xem, một người theo chủ nghĩa lý tưởng rốt cuộc có thể đạt đến độ cao như thế nào. Có điều…
- Có điều gì?
Kohl mơ hồ có một dự cảm không lành.
- Có điều sự không vui của ta là thật.
Edith nhếch đôi môi mỏng,
- Khoảng thời gian tiếp theo, sẽ dùng ngươi để nguôi giận vậy.