Khi đó nàng còn nghe được cái hiểu cái không, cho đến khi bị đưa ra khỏi Shining City, trải qua một đoạn hành trình đào vòng lang bạc kỳ hồ, nàng mới hiểu được sức nặng của từ “sinh hoạt”.
Chỉ là Andrea không ngờ tới sẽ lại lần nữa nghe được vấn đề này từ di dân Taquila.
- Gì, ta không nên biết sao?
Carol cười chớp mắt.
- Không phải, ta không có ý đó…
Nàng hơi ngượng ngùng nói:
- Ta nghĩ rằng những phù thủy cổ các ngươi sẽ không quan tâm tới mấu chuyện lặt vặt ấy.
- Bởi vì có người phàm xử lý tất cả?
Carol tựa trên lan can:
- Thật ra trước đây ta không khác gì những người phàm kia.
Andrea không khỏi có hơi kinh ngạc:
- Sao lại vậy?
- Tuy nói phù thủy và người phàm khác nhau về bản chất, có điều sao Hội Liên Hợp có thể chú tâm nhiều vào phù thủy có năng lực nhỏ yếu? Khác với mấy người Phyllis, năng lực và ma lực của ta sau khi thức tỉnh đều nằm ở trình độ thấp nhất, không có bất cứ trợ giúp nào cho Taquila. Vì vậy vào giai đoạn sau của chiến tranh, ta gần như sắp bị Hội Liên Hợp quên lãng.
Nàng nhìn mặt sông nổi sóng cuồn cuộn, giống như đang trầm lặng nhìn bản thân trước kia.
- Gian đoạn mất đi trợ cấp, ta ở chung một chỗ với những người phàm, sau khi thành bị phá, cũng là dựa vào bọn họ mới kiên trì tới cuối cùng được.
- Thế nhưng trong chiến đấu của Dawn, biểu hiện của ngươi hoàn toàn không giống như phù thủy phi chiến đấu…
Cho dù là người siêu phàm Ashes, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nàng.
- Huấn luyện hơn trăm năm đủ để thay đổi tất cả.
Carol xòe tay ra, lại chậm rãi nắm chặt:
- Thật ra so với những đồng bạn kia, ta thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn khi trở thành phù thủy thần phạt. Nó ít nhất khiến ta trở nên mạnh mẽ, không hề bị người khác bỏ qua, cũng có năng lực làm chuyện gì đó vì mọi người. Giờ gặp được bệ hạ Roland, thì càng như là một khen thưởng.
Andrea bỗng nhiên ý thức được, có lẽ đối phương không vô duyên vô cớ đáp lời với mình:
- Vì sao… phải nói cho ta biết những chuyện này?
Carol ngẩng đầu:
- Bởi vì hâm mộ.
Nàng ngẩn người, nhìn đối phương.
- Năng lực của ngươi cho dù đặt trong thời đại Hội Liên Hợp, cũng là phù thủy chiến đấu mạnh mẽ, tuổi trẻ như vậy đã là thức tỉnh cấp cao, trong người cấp trên Taquila cũng sẽ có một vị trí của ngươi.
Phù thủy thần phạt nhẹ nhõm nói:
- Biết không? Khi đó khát vọng lớn nhất của ta là, được gia nhập vào quân đoàn Thánh Hữu, cũng được đại nhân Natalia chúc phúc trước khi xuất chinh, mà người có thể dễ dàng làm được điều này. Bây giờ ta đã đánh mất khả năng có thể mạnh mẽ thêm nữa, nhưng ngươi còn chưa đi đến cực hạn.
Carol dừng một chút:
- Tuy dựa theo lệ cũ năng lực càng mạnh thì gặp được càng nhiều khiêu chiến, ngươi sẽ còn phải gặp rất nhiều thất bại -- nhưng đừng quên, đến lúc đó cho dù tình cảnh không xong cỡ nào, ngươi đều đã đủ để khiến người ta hâm mộ rồi.
Nghe đến đó, Andrea chợt hiểu được.
Nàng đang khuyên bảo mình.
Đối mặt với lời xin lỗi tới trễ của phụ thân, cùng với tạm biệt bạn chơi lúc ấy, sau đó một mình bước lên hành trình trở về, nàng quả thật có một đoạn thời gian rất sa sút, cho tới khi cách điện hạ Tilly ngày càng gần hơn, nàng mới từ từ điều chỉnh lại. Hiển nhiên phù thủy thần phạt có chú ý tới điểm ấy, nên mới chọn tới chia sẻ quá khứ của mình với nàng vào lúc này.
Không sai, chút khúc chiết ấy đối với di dân Taquila chẳng đáng kể chút nào, là một phù thủy, thứ nàng có được so với thứ nàng mất đi, đúng là nhiều hơn rất nhiều.
- Cảm ơn.
Andrea im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói.
Carol lắc đầu:
- Ta chỉ đang ăn ngay nói thật mà thôi.
Sau đó nàng ngồi dậy, quay đầu đi về phía khoang thuyền.
- Đúng rồi, vấn đề ngươi hỏi lúc trước.
Andrea hét lên với bóng lưng của nàng:
- Nhét rơm vào trong đất, hẳn là vì ruộng đất màu mỡ -- dù sao thành Neverwinter đã không cần dựa vào chúng để nhóm lửa nữa.
Phù thủy thần phạt không quay đầu, mà là làm ra dấu tay “đã hiểu”.
Andrea cũng không khỏi nâng khóe miệng, nàng chuyển hướng thành Neverwinter, trong lòng càng chờ đợi mãnh liệt hơn.
Hiện giờ điện hạ Tilly đang làm gì? Tên Ashes kia chắc chắn đang ở bên cạnh nàng rồi.
Shavi không cần phải nói, chắc chắn nhớ nàng muốn chết, lúc trở về nhất định phải đánh một trận cho đã ghiền rồi nói tiếp.
Còn có lần trước khi đồng hành với Lorgar, Macy cố ý giúp các nàng báo tin trước, lúc này hẳn nàng đang ở vùng đất Mãng Hoang với Lightning, giám sát từng cử động của ma quỷ mới đúng chứ?!
- Gù!
Trên bầu trời truyền tới tiếng kêu khẽ.
Ặc… đây lảo giác sao? Hình như nàng nghe thấy tiếng kêu của Macy.
Andrea vừa ngẩng đầu lên, thì thấy một con bồ câu to lớn giáng xuống từ bầu trời, đập thẳng lên mặt nàng.
Lại còn đúng là thật!
Ngoại trừ Macy ra, nàng không tìm ra con bồ câu nào mập hơn thế nữa.
- Khụ khụ, ngươi lại nặng hơn rồi!
Andrea túm bồ câu xuống, phun ra lông chim trong miệng:
- Ma quỷ biên giới Tây Bắc đâu? Đừng nói với ta là ngươi lại đang trộm lười!
- Nhưng ta cũng sắp về rồi mà…
- Ta cũng không biết, có điều bổn cục tuyệt đối không phải đang trộm lười.
Macy thả ngươi rơi lên boong thuyền, hóa hình thành dáng vẻ Khủng Thủ, đầu thuyền lập tức chợt trầm xuống:
- Đi nhanh đi, các nàng đang chờ ngươi rồi đó gù!
Andrea rất sợ thuyền lật trong sông vội vàng bò lên lưng đối phương:
- Chờ chút, các nàng… là ai?
- Bá tước Speer và nữ sĩ Carmela gù!
Macy giang hai cánh, chở nàng bay hướng thành Neverwinter.
…
Lần gặp mặt kế tiếp cũng không phải ở trong nhà phù thủy hoặc là thành bảo của Roland.
Sau một tiếng giờ, Andrea được Macy chở thẳng tới ngoài tường thành biên giới, đợi nàng trên thảo nguyên ngoại trừ Speer Passy và Carmela Daryl ra, thì còn có mấy người Anna, Sylvia, Lightning và Asha.
Bệ hạ Roland đương nhiên cũng ở đấy.
- Ngài bảo nàng đón ta về, là vì thử vũ khí mới?
Sau khi nghe đối phương giải thích, Andrea nhịn không được đỡ trán nói:
- Cho dù nàng không đi, tối nay ta cũng có thể tới được bến tàu trong sông.
- Nhưng thời gian một ngày chúng ta cũng không thể trì hoãn.
Roland kể tóm tắt tin ma quỷ dị động,
- Ngày mai Đệ Nhất Quân sẽ hành quân, trước khi tới lối vào địa đạo, vũ khí được chuyên môn chế tạo cho ngươi nhất định phỉa được điều chỉnh đến trạng thái có thể sử dụng.
- Vậy sao…
Andrea khẽ nhíu mày, hành động của ma quỷ cứ có như cảm giác như không dằn nổi, cách lúc Hồng Nguyệt hiện thế rõ ràng là còn một đoạn thời gian, chúng nó không khỏi quá sống động đi. Chỉ có điều bất kỳ động tĩnh nào của đối phương cũng không thể coi như việc nhỏ, xem ra phải suốt đêm gặp mặt mới có thể kéo dài thời gian.
- Ta hiểu rồi.
Nàng quay đầu nhìn một cây “hỏa thương” đặc biệt trong đám người -- gọi nó là súng đi, mà đầu lại hơi lớn quá, chỉ nòng súng thôi cũng đủ dài bằng một người trưởng thành rồi, nhìn thế nào cũng không giống vũ khí có thể đeo trên lưng người để hành quân tác chiến.
Nếu như nói là chuyên môn chế tạo cho Ashes, thì còn có chút đúng đúng.
- Đây rốt cuộc là vũ khí gì?
- Phản dụng cụ… không, ngươi có thể gọi nó là súng ngắm phản Khủng Thú.
Roland trả lời.