Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 964

Chương 964
Chương 964

Căn cứ vào tình báo của Sylvia, đội ngũ điều tra của ma quỷ thường được tạo thành từ hai Mad Demons, ba Khủng Thú, đồng thời sẽ bay qua bay lại khu vực giám thị theo tần suất nhất định, giữa các đội có một bộ phần giao nhau, dáng vẻ ấy rất giống “bức tường đại bàng” đời sau.

Từ ưu thế tầm nhìn của đơn vị không trung, chỉ cần đại quân đi vào khu điều tra là nhất định sẽ bị phát hiện. Mà Roland tính là, mở ra một khu vực cấm bay trên trời, một điểm mù không thấy được trong tầm nhìn.

Hiện nay có thể xác định được rằng, để điều tra Mad Demons không có hệ thống ra đa, cũng không có kỹ thuật triệu hoán tức thời, chỉ cần không để chúng nó thổi kèn lệnh, một tiểu đội biến mất sẽ không khiến cho bất kỳ ai chú ý. Khủng Thủ được chuyên môn trang bị hộp Red Mist đương nhiên có thể tăng cường năng lực tuần tra của đội ngũ, nhưng nó sẽ khiến thời gian truyền tin tức về dài hơn, đến khi kẻ địch phát hiện Khủng Thú xuất hiện hao tổn, có tám chín phần mười là phải chờ tới lúc buổi tối về tổ.

Ngay cả như vậy, ma quỷ không rõ địa điểm tổn thất muốn lập tức định ra vị trí của kẻ tập kích cũng không phải một chuyện dễ dàng, huống hồ buổi tối đội điều tra không hành động, Đệ Nhất Quân lại có thể hành quân. Chủ cần điểm mù chế tạo trình tự hợp lý, là có thể tranh thủ được thời gian cho bên mình, cũng biến tướng suy yếu năng lực di động của đối thủ.

Roland không trông cậy vào việc triệt để ngăn trở đối thủ, cho dù là kéo dài hai ba ngày, trợ giúp cho đại quân vẫn rất lớn -- dù sao càng sớm đạt được địa điểm bắn pháo, phần thắng của hắn càng lớn.

Mà súng ngắm phản Khủng Thú chính là kết quả hắn kỳ vọng cao.

Trên thực tế nói nó là súng cũng có chút miễn cưỡng, vì cam đoan lực sát thương ở khoảng cách xa và tính ổn định của đường đạn, đường kính của nó được cố định ở hai mươi millimet, mà đây đã là điểm phân chia súng và pháo.

Về phần tại sao không làm lớn hơn nữa, thì là bởi vì năng lực của Andrea có một đặc điểm rõ ràng -- phải cầm trong tay mới có thể phát động. Điểm ấy vào lúc huấn luyện bắn pháo đã kiểm tra qua, cho dù là chính miệng chỉ huy, một khi nàng buông ra ống pháo, cho dù binh sĩ điều chỉnh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm được xạ kích tịnh đối động.

Mà nhận lấy sức giật mạnh mẽ của pháo để nổ súng?

Tilly không xù lông lên mới lạ.

Chỉ là cái tên pháo bắn tỉa nghe cứ là lạ, vì vậy Roland vẫn quyết định đặt tên cho nó là súng.

Bản thân vũ khí mới không hề có kỹ thuật cao để đáng nói, kết cấu bên ngoài so với súng máy hạng nặng Mark I còn phải đơn giản rất nhiều, ống dẫn ở sau, bán tự động xạ kích, băng đạn cung đạn… Có thêm một bộ phận duy nhất là phanh nòng súng, dùng để giảm thiểu ống dẫn, cũng từng ứng dụng trên chủ pháo của tàu chiến đại bác Shallow Water.

Chế tạo nó chỉ cần thời gian hai ngày.

Trong đó mất một ngày rưỡi để sàng lọc tài liệu và xử lý hậu kỳ.

Lucia chế định hợp kim, Anna gọt cắt thành hình, Candlelight cố hóa định hình rồi cộng thêm ma hóa của Doris… Vài phù thủy lớn cùng chế tạo, từ phẩm chất mà nói, vũ khí ấy tuyệt đối xem như là tạo vật cấp độ truyền thuyết rồi. Không nói tới chất liệu và độ gia công chặt chẽ của nó, chỉ cần tồn tại hiệu quả cố hóa, thân và ống súng ngắm cũng sẽ không biến hình dưới gas nhiệt độ cao và áp lực thật lớn, đây cũng là yếu tố mấu chốt để đảm bảo cho liên tục bắn chính xác.

- Đây chính là súng ngắm à?

Andrea quan sát nó một lát, nhanh chóng phát hiện ra chỗ không thích hợp:

- Vậy kính ngắm của nó đâu?

- Không có.

Roland nhún vai nói.

- Không có?

Nàng ngẩn người:

- Vậy ta không ngắm trúng mục tiêu được đâu.

- Mà ống kính ngắm bình thường cũng không phát huy ra được tác dụng của nó, cho nên cần phải có ba người khác tới giúp ngươi.

Roland nói xong nhìn Sylvia, Speer cùng Carmela bên cạnh.

- Ý của ngươi là… làm cho nữ sĩ Carmela liên tiếp ta và Sylvia, lại từ bá tước đại nhân phụ trách bổ sung ma lực?

Cuối cùng Andrea cũng hiểu câu “các nàng đang chờ ngươi” của Macy.

- Tuy ta không muốn rời đi Fallendragon Ridge chút nào… A, hắt xì… nhưng nhìn bệ hạ thành khẩn mời ta như vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Bá tước Speer giả vờ bất đắc dĩ nói:

- Chỉ có điều lần sau ta hy vọng có thể thông báo trước cho ta biết, mà không phải để cô nương Macy mang ta bay tới bay lui -- ta tuổi cao, cơ thể không bằng được lúc trước, bị gió thổi đến giờ còn chưa hết lạnh.

Roland yên lặng trợn trắng mắt, rõ ràng đã uống nước tinh lọc của Lily, còn muốn danh ngạch chi viện của học viên tòa thị chính nhóm tiếp theo, lại nói như là đang cống hiến không ràng buộc vậy. Rốt cuộc là khách quen trà trộn chính đàn nhiều năm, bán thảm quen tay.

Phản ứng cả Carmela thì đơn giản hơn nhiều:

- Tilly điện hạ hi vọng ta làm hết sức.

- Ta không thể xác định, dưới quan sát của con mắt ma lực, năng lực của ta còn có hiệu lực hay không.

Bởi vì tầm bắn của ném đá và bắn cung nhỏ hơn phạm vi tầm mắt nhiều, trước đây Andrea chưa hề suy nghĩ tới vấn đề cùng loại.

- Cho nên mới cần phải thử xem sao.

Roland ra hiệu:

- Vậy thì… bắt đầu đi.

Carter Lannis căng thẳng đi qua đi lại ngoài phòng ngủ.

Trong cuộc đời hắn ít khi có thời điểm hoảng loạn như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, lần đầu là khi bệ hạ Roland không chút phòng bị mà tiếp cận phù thủy Anna, lần thứ hai thì là hôm nay.

Vợ hắn May sắp sinh.

Đúng là như nàng đã nói, “địa vị của nàng ngang tài ngang sức với quốc vương bệ hạ”, Carter tự giễu nghĩ. Lấy ra chút quyết đoán coi, nhìn bộ dạng ngươi kia, không phải là sinh đứa bé sao? Nanawa vàLily tiểu thư đều ở đây, viện chữa bệnh còn phái tới vài nữ hộ sĩ, có thể xảy ra vấn đề gì? Coi như khó sinh, dựa theo cách nói của bệ hạ, còn có thể trực tiếp xé cái bụng lấy đứa trẻ ra, đồng thời bảo vệ tính mạng của hai người.

Nhưng cái suy nghĩ này vừa mới ló ra không được bao lâu, rất nhanh lại dao động… Người thật sự có thể mổ bụng sinh sản sao? Đây cũng thật là đáng sợ, không không không, vẫn là hi vọng bình thường thì hơn.

Vô sỉ, sao ngươi dám hoài nghi học thức của bệ hạ Roland!

Nhưng mà… cho tới bây giờ cũng chưa nghe thấy ai làm như vậy hết ấy?

Hai âm thanh đánh nhau túi bụi trong đầu kỵ sĩ thủ tịch, gần như làm đầu hắn sắp căng nứt.

- Yên tâm đi, đại nhân.

Irene an ủi:

- Chị May nhất định có thể nhịn được, bởi vì… nàng là người kiên cường nhất ta từng thấy.

Các thành viên đoàn Star Flower tới thăm cũng sôi nổi gật đầu.

- Cảm ơn.

Carter mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng sự lo lắng trong lòng không hề giảm chút nào, trong sự lo lắng, hắn cảm thấy trên trán đã toát ra tầng một mồ hôi rịn.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một hồi tiếng hoan hô như gió bão mưa rào.

Hắn đi tới bên cửa sổ, chỉ thấy dưới sự tiễn biệt vui vẻ của vô số người trong hẻm, một đội ngũ mặc quân tảng chậm rãi đi qua phố, tiến về trước tường thành biên cảnh. Vải thô xanh đan xen rõ ràng có vẻ lộn xộn, nhưng ở trên người những binh lính này, lại sinh ra một cảm giác kiên cố trầm ổn, cả nhánh quân đội tựa như đại địa lưu động.

- Hôm nay là ngày xuất chinh?

Carter không khỏi hỏi.

- Ừ, trượng phu của ta cũng ở trong đó.

Irene cười đến có chút không nỡ, rồi lại tràn đầy tự hào:

- Hắn đã chờ mong cuộc chiến báo thù này rất lâu rồi.

- Báo thù?

Hắn vô thức hỏi.

- Đúng! Vì an ủi những người hi sinh trong tay ma quỷ, hắn nói với ta như thế.

Đã từng là kỵ sĩ minh tinh, bây giờ cũng sẽ vì những người bình thường kia mà chiến đấu; bệ hạ từng nhắc tới lý tưởng quốc gia, hiện tại đang biến thành sự thật từng chút một. Mà hắn vốn cũng là một thành viên trong đó, thậm chí là người thứ nhất vì bệ hạ xông pha chiến đấu, chẳng biết từ lúc nào, hắn lại cách nó càng ngày càng xa.

Có trong nháy mắt, cảm giác chán nản thay thế tranh chấp trong đầu, làm cho đầu hắn có chút thất thần.

Cho đến một tiếng khóc non nớt truyền tới từ cửa phòng ngủ.

Trong nháy mắt, tất cả suy nghĩ đều hóa trống rỗng.

Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đại não, khi hắn hồi thần lại, đã đẩy cửa phòng ra vọt tới bên giường.

Một đứa trẻ nhăn nhúm nằm khóc tỉ tê không ngừng bên gối đầu của May, các hộ sĩ thì giải quyết công tác sau sinh đâu vào đấy.

- Chúc mừng, đại nhân, là một bé trai vô cùng khỏe mạnh.

Có người cười nói.

- Vậy… sao?

Carter bước dần tới đầu giường, quỳ một gối, nhìn May đầu đầy mồ hôi dưới ánh nến, nhất thời nhìn ngây người.

Tiếng hoan hô không ngừng hòa vào với tiếng khóc, tựa như một bản hợp tấu chúc mừng tân sinh.

May há miệng, hình như đang nói gì, chỉ là suy nhược khiến nàng gần như không phát ra được âm thanh nào.

Nhưng Carter vẫn hiểu lời nàng muốn nói.

Trong nháy mắt đó, một dòng nước ấm xông lên mắt hắn.

- Hiện tại, ngươi là một người cha rồi.

Nàng nói như vậy.

Bình Luận (0)
Comment