Biên giới Tây Bắc thành Neverwinter, bên trong rừng rậm Dodge.
Snake Tooth cảm thấy từ lúc gia nhập đội công trình đường sắt, nửa tháng qua là quãng thời gian khó tin nhất trong cuộc đời.
Không đúng… hắn nghĩ, dùng nhất để hình dung thì không được đúng lắm, bởi vì thường cách một đoạn thời gian, hắn luôn có thể chứng kiến thứ khó tin -- giống như cho tới bây giờ hắn cũng chưa thực sự nhận thức thành Neverwinter vậy.
Cuối cùng Snake Tooth cũng hiểu, vì sao công nhân tới nơi này, đều phải ký xuống một phần hiệp nghị bảo mật.
Hiệp nghị yêu cầu bọn họ không được truyền cảnh lạ mình nhìn thấy ra ngoài, bất kể là qua miệng hay là ghi lại, đều là hành vi phạm tội trái với luật pháp của vương quốc, nhẹ thì phạt tiền, tịch thu đoạt được, nặng thì sung quân khu mỏ North Slope, cưỡng chế lao động. Đồng thời trên hiệp nghị còn nhấn mạnh, không muốn tuân thủ có thể rời khỏi đội công trình, nhưng không cần có tâm lý may mắn, phụ trách kiểm tra là cục an ninh vương quốc, không ai có thể tránh được lưới pháp luật không chỗ nào không có mặt.
Snake Tooth từng không cho là đúng đối với chuyện này, đầu bút ghi lại còn có khả năng bị bắt, truyền miệng làm sao có thể làm được một cái không lọt? Nếu như tố cáo một người liền bắt một người, thì công trình kia sao mà thi hành tiếp được. Nhưng bây giờ, hắn lại tuyệt nhiên có cái nhìn bất đồng, thành Neverwinter do quốc vương bệ hạ chưởng quản đến cùng giấu bao nhiêu bí mật, có lẽ vượt xa tưởng tượng của hắn, ở nơi phần lớn người không thấy được, có lẽ đang chảy một sức mạnh kinh người.
Để hắn ấn tượng sâu nhất là phù thủy.
White Paper cũng là phù thủy, nhưng trong mắt hắn vẫn là đối tượng cần phải bảo vệ. Lúc giáo hội tuyên truyền phù thủy đều là người tà ác kế thừa sức mạnh ma quỷ, hắn cũng không có đặt trong lòng. Nếu như các nàng thật sự lợi hại như vậy, vì sao còn bị giáo hội săn giết khắp nơi, bình thường ngay cả đầu cũng không dám lộ?
Nhưng quan niệm này bị một phù thủy đại nhân tên là Foliage phá vỡ.
Snake Tooth chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người có thể bằng vào sức một mình, khống chế cả một cánh rừng.
Khu vực đội công trình tiến vào hình như không phải rừng rậm Dodge, mà là bụng của một con cự thú hoang dã -- điểm ấy lúc trải đường sắt càng rõ ràng. Dây leo kết thành lưới lớn liên miên bất tuyệt ở phía trên nền đường, từng đường ray bị bao lấy kéo về phía trước, đến địa điểm chỉ định rồi mới rũ xuống rơi xuống mặt đất, tựa như quả kết trái trên dây leo. Đường sắt xây tới chỗ nào, cây cối hai bên sẽ tự tách ra tới chỗ đó, ngay cả thời gian chặt cây đều tiết kiệm. Đồng thời tán cây xung quanh còn có thể mọc rất rậm rạp, che đậy toàn bộ bầu trời, để tránh khỏi khiến ma quỷ chú ý.
Trừ cái đó ra, rừng rậm còn có thể chủ động công kích dã thú tới gần đội công trình, nếu như ngày nào đó bọn họ có thể chia được một bát canh thịt mới mẻ, như vậy nhất định là con dã thú không mắt mở nào đó xông vào lãnh địa của Foliage đại nhân.
Snake Tooth từng có may mắn được gặp đối phương một mặt, chỉ là hắn không thể xác định, Foliage đại nhân còn được coi là là nhân loại hay không. Toàn thân nàng hiện ra một màu xanh lá kỳ dị, nhìn từ xa tựa như là đá quý. Đồng thời hành động giống như không có thực thể, có thể tự do xuyên qua các cành lá.
Nếu là hắn lúc trước, nhất định sẽ bị dọa đến lớn tiếng hét to -- dấu vết hành động tựa như u linh và dáng dấp không thể tưởng tượng nổi, bị người nói xấu thành chó săn ma quỷ cũng không kỳ quái, lúc đó suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn chính là: Cũng may White Paper không phải như vậy.
Chẳng qua Snake Tooth không hề chán ghét đối phương, thậm chí còn cảm nhận được sự sùng kính từ trong thâm tâm. Bởi vì bệ hạ từng nói trong điển lễ thụ huấn, hắn có thể làm cho mỗi người trong thành Neverwinter đều ăn cơm no, đều dựa vào sự trợ giúp của phù thủy Foliage. Mỗi người được giải thoát từ trong đói bụng gian khổ, đều là người được lợi từ năng lực của nàng, chỉ bằng vào phần công tích này, Foliage nên được vĩnh viễn ghi nhớ.
Snake Tooth đương nhiên cũng là một trong những người được lợi.
Trừ phù thủy ra, một phát hiện khác chỉ sợ sẽ là bí mật của cá nhân hắn.
Đó là chuyện sau khi Đệ Nhất Quân tiến vào rừng rậm Dodge.
Từ sau khi ma quỷ tập kích thành Neverwinter, tiếng hô phản kích ngày càng mãng liệt, cho dù thân ở hoang dã, các công nhân cũng đồng dạng thảo luận về vấn đề này, đối với việc một ngày sẽ đến, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Mỗi ngày đều có rất nhiều binh sĩ đi đến tiền tuyến, hiển nhiên quốc vương bệ hạ đã quyết tâm rồi. Khác với kỵ sĩ xuất hành hắn thấy trước đó, các tướng sĩ xuất chinh phần lớn là người quen ở quê nhà -- không phải quen thuộc với người này, chính là quen thuộcvới người kia, vì vậy mỗi khi có quân đội trải qua, các công nhân hay ra đường hẻm hoan nghênh, tình cảnh vô cùng náo nhiệt. Vốn tưởng rằng tới biên cảnh sửa đường sắt sẽ là một việc nặng nhọc nguy hiểm, không nghĩ tới lại hoàn toàn không phải như vậy.
Mà tích lũy của Snake Tooth ở phương diện này còn kém rất nhiều, vì vậy so với chen qua vô giúp vui, hắn càng thích một mình nhìn xe lửa, thậm chí leo lên kiểm tra lúc xe lửa dừng lại.
Chẳng qua chuyện hắn gặp hai tuần trước khiến hắn rất sợ hãi.
Đó là một đầu xe lửa kéo sáu khoang xe, dừng ở đoạn hắn phụ trách tham gia xây sửa, cũng chính là đoạn cuối đường sắt mới sửa gần đây. Trên xe không đỉnh chất đống hai con quái vật to lớn, chỉ chiều dài thôi đã vượt quá hai mươi mét, được bao phủ bởi một lớp vải, không nhìn ra rốt cuộc là cái gì.
Cái này vốn rất bình thường, nếu như hàng vận chuyển không liên quan tới đội công trình, như vậy nhất định chính là vật tư của quân đội, hắn cũng không có ý muốn tìm tòi kết quả. Thế nhưng ngày đó Snake Tooth cố tình đau bụng, nửa đêm chạy ra trướng bồng, muốn tìm một chỗ để xa, lại khiếp sợ chứng kiến vải bạt động đậy!
Vài võ sĩ rõ ràng ăn mặc khác với binh sĩ Đệ Nhất Quân cởi ra dây thừng cố định vải bạt, bên trong thế mà lại bò ra một con quái vật nhuyễn thể to lớn! Nhưng mà chuyện kinh người hơn còn ở phía sau, con quái vật kia vậy mà lại nói tiếng người, âm thanh thế mà còn có chút êm tai! Câu nói đầu tiên chính là:
- Ta đói rồi, có đồ ăn không?
Nháy mắt, Snake Tooth cảm thấy sau lưng rờn rợn, hắn đã suy diễn rằng võ sĩ sẽ trả lời rằng:
- A, có chứ. Công nhân doanh trại này đều là thức ăn, tận tình ăn đi.
Nhưng tất cả những chuyện này cũng không xảy ra, các võ sĩ thân mật ôm nó, sau đó từ một khoang xe lửa cuối cùng mang ra chân giò hun khói, rau dưa và gói mì… Đều là dùng một cái thùng gỗ cao bằng thân người chứa. Hai nhuyễn trùng lang thôn hổ yết quét sạch thức ăn, tiếp đó cùng các võ sĩ biến mất ở sâu trong rừng rậm.
Snake Tooth ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trốn phía sau cây chờ đến khi tiếng bước chân đi xa. Sau khi hắn xác nhận đối phương đã rời đi, quần đã bị thấm ướt…
Không quá hai ngày, bên cạnh quỹ đạo thêm một trạm điểm kỳ quái -- kiến trúc cổng vòm được xây từ xi măng và gạch đá, bên trong là một cái lỗ lớn sâu không thấy đáy, mặc dù các công nhân tiến tiến xuất xuất, lại không ai biết nó thông hướng nào. Hai bên hầm ngầm còn đặt mấy chiếc máy hơi nước, liên tục không ngừng thổi hơi vào trong, thấy thế nào đều có vẻ quái dị.
Chuyện này hắn cũng giấu kín vào tận đáy lòng.
Snake Tooth vốn cho là mình sẽ sợ, sẽ muốn rời khỏi đội công trình đường sắt, nhưng tốc độ khôi phục tâm thái sau chuyện đó còn nhanh hơn hắn nghĩ -- đây mới gọi là sinh hoạt kích động lòng người! Đây mới là diện mạo thật của thành Neverwinter!
Cáo biệt đồng bọn, mới tới rừng rậm kia, hắn vẫn cảm thấy mình giống như bó lục bình không rễ, đặc biệt là khi nhân viên tạp vụ thu được thư người nhà gởi, hưng phấn chia sẻ với hắn, loại cảm giác ấy sẽ đặc biệt rõ ràng. Nhưng dần dần, hắn bị các chuyện mới lạ hấp dẫn chú ý, ví dụ như quỹ đạo trơn nhẵn hoàn mỹ liên tiếp, tiếng ca tuyệt vời của rừng rậm, sói cát khổng lồ xuất quỷ nhập thần lại không bị bị Foliage đại nhân công kích, cùng với nam tử cứ tới nơi đây cầu nguyện vào một lúc nhất định vân vân,,,
Điều này làm hắn không khỏi cảm thấy mình đang dần tiếp cận một mặt thành Neverwinter không muốn người biết, cũng dần dần cùng thành thị hòa làm một thể.
Snake Tooth muốn nhớ kỹ những thứ này trong lòng, đợi một ngày kia báo cho các bằng hữu -- không có hiểu rõ một thành phố càng có thể chứng minh mình là dân cư trong thành đó, dù cho hắn không có nhiều hàng xóm quen thuộc, nhưng cũng không có người có thể phủ nhận điểm ấy.
Hiệp nghị bảo mật chỉ có thời hạn năm năm.
Hắn đang mong đợi ngày ấy.