Kế hoạch phản kích được đặt tên là “hành động đỉnh phong” được chấp hành hai tuần, Roland nhận được báo cáo của Lightning đến tiền tuyến điều tra -- các doanh đội Đệ Nhất Quân thuận lợi hoàn thành bước đầu của kế hoạch, hợp lực với chiết điểm “sâm số hai + 176” của rừng rậm Dodge.
Tên của chiết điểm mô phỏng cách đánh dấu chặng đường đường sắt, nửa đoạn trước là khu vực trạm điểm đã quy hoạch, nửa đoạn sau là khoảng cách tu chỉnh. Nói cách khách, chiết điểm nằm ở nơi cách trạm quỹ đạo rừng rậm số hai bảy trăm sáu mươi mét. Chỗ tốt của dấu hiệu như vậy là, Roland có thể chính xác quỹ đạo đội quân tiến lên trên bản đồ.
Nó cũng là phần cuối của quỹ đạo trước mắt, Đệ Nhất Quân sẽ tiến vào bước chiến đấu thứ hai -- rời khỏi rừng rậm Dodge, trong tình huống không có Foliage yểm hộ, xuất phát hướng Đông Bắc vùng đất man hoang.
Có thể phá hủy trạm tiền tiêu của ma quỷ hay không, thì phải xem cả ở bước này.
Chỉ cần dựng lên trận địa súng máy và cứ điểm pháo, nhịp điệu của chiến tranh sẽ trở lại hình thức mà Đệ Nhất Quân quen thuộc nhất.
- Ta biết rồi.
Roland vạch mặt lên một vị trí chiết điểm:
- Ma quỷ đâu, chúng nó có phản ứng không.
Nghe tiếng trả lời rè rè từ trong phù ấn:
- Sylvia nói tạm thời không có, chúng nó đang chuyên tâm kiến thiết tiêu trạm của mình, đã có vài cột đá đen được xây dựng lên. Mặt khác tiêu trạm phía sau xuất hiện ‘tuyến đỏ’, bộ tham mưu phán đoán, số lượng mấy đại gia hỏa chân dài ước chừng cũng có giới hạn.
Đây cũng là một tin tức tốt, Akesha từng nói qua, thứ duy nhất hạn chế ma quỷ hủy diệt nhân loại dễ như trở bàn tay chính là Red Mist, nếu đến trận chiến Thần Ý lần thứ ba chúng nó đã có biện pháp đột phá hạn chế ấy, đối với mọi người cũng sẽ là cái tin dữ. Không nói chuyện khác, chỉ riêng tính cơ động của Khủng Thú siêu việt thời đại, cộng thêm sức chiến đấu kinh người của ma quỷ cấp cao, biên cảnh dài dòng của bốn đại vương quốc cơ bản giống như không đề phòng.
Bây giờ Roland đã biết, cột đá trong trạm tiền tiêu và tháp Blackrock trong truyền thuyết cũng không phải cùng một lại, tuy rằng chúng nó có rất nhiều chỗ giống nhau. Cột đá có thể cất giữ Red Mist, cũng thong thả thả ra ngoài, hình thành hoàn cảnh sương mù đặc thù, cung cấp cho ma quỷ hấp thụ. Ở vào tình thế như vậy, cơ năng và năng lực tự lành của ma quỷ đều phải nhận được đề thăng, hiểu đơn giản là chiến đấu trên sân nhà.
Cột đá vốn có tác dụng tăng phúc, có thể sử dụng một phần Red Mist như hai phần, nhưng chung quy là phải tiêu hao dự trữ. Mà tháp Blackrock lại có thể tự hành sinh thành Red Mist, phạm vi bao trùm cũng rộng hơn nhiều, căn bản là hạch tâm của thành phố ma quỷ.
Mặt khác cột đá cũng không phải vận chuyển tới là có thể sử dụng ngay, tình báo của phù thủy cổ nói rõ, chúng nó tồn tại khác biệt giữa chết và sống, thông thường cần phải bồi dưỡng chừng một tháng, mới có thể phân bố ra sương mờ. Trước đó, chỉ có thể sử dụng như một hộp Red Mist bản phóng đại.
Kết quả Sylvia quan sát được làm cho hắn thêm chút chắc ăn, ai cũng không hi vọng đối thủ của mình sau khi bị thương chạy về nhà tu dưỡng hai ngày, là có thể sinh long hoạt hổ liều chết xông tới lần nữa, đồng thời sau cái mông còn mang theo một đống viện quân. Dựa theo tốc độ xây sửa trước mắt, Đệ Nhất Quân chỉ có thể phát động công kích trước khi cột đá sống lại.
- Đã như vậy, các ngươi tiếp tục điều tra đi, có tình huống mới thông báo ta tiếp. Nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng phải đặt an toàn lên hàng đầu.
- Lightning hiểu.
Sau đó ánh sáng của ấn phù linh thính dập tắt.
Roland cầm một cây thước thẳng, so trên bản đồ -- nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đệ Nhất Quân sẽ ở sáu ngày sau, cũng chính là lúc quý thu tới tiến vào vòng điều tra của ma quỷ.
Đối với người quen tác chiến trên bộ mà nói, đây sẽ là một hồi khiêu chiến gian khổ.
- Sao vậy, ngươi lo lắng?
Nightingle cất ấn phù nói:
- Kết quả kiểm tra vũ khí mới trước đó không phải không tệ lắm sao?
- Nhưng đó dù sao cũng là kiểm tra, trong chiến tranh gặp phải cái gì, không có từng trải trước không ai biết được.
Roland nhún vai nói:
- Huống lúc Sylvia phóng toàn bộ lực chú ý lên bầu trời, Đệ Nhất Quân cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để bố trí canh phòng.
- Khí cầu bay theo gió ngoài năm kilomat, mỗi phát đều có thể trúng mục tiêu, đây đã là điều khó tin rồi, Andrea nhất định sẽ không cô phụ vũ khí này.
Nightingle cười:
- Còn chuyện Sylvia không cảnh giới được, còn có Lightning vàMacy đâu, trước đây không phải Đệ Nhất Quân vẫn luôn như vậy sao?
Roland không khỏi nhướng mày:
- Ngươi biết an ủi người khác như vậy từ bao giờ?
- Ăn ngay nói thật thôi.
Nightingle huýt sáo:
- Đương nhiên, tài ăn nói của ta cũng rất tốt mà -- năm đó quý tộc bị ta tìm tới cửa, không ai không thành phục thật lòng.
Ặc… ngươi đó là đe dọa trắng trợn mà!
- Khụ khụ, coi như ngươi nói đúng.
Roland bĩu môi:
- Lát ta phải ngủ trưa, ở trong phòng làm việc, nếu không có tin khẩn cấp thì không cần gọi ta dậy.
Nightingle hình như ý thức được gì:
- Ở chỗ này? Không cần thông tri phù thủy Taquila sao?
- Không cần.
Roland gật đầu nói:
- Thậm chí đừng để các nàng tới gần tòa thành.
- Ta hiểu rồi.
Nàng đáp ứng.
- Yên tâm đi, có ta nhìn, sẽ không có ai tiến vào trong phạm vi cột sáng.
…
Roland rất ít khi ngủ trưa, trừ phi thân thể đặc biệt uể oải, hoặc là bởi vì một ít lý do đặc biệt.
Ví dụ như lần này.
Trong thế giới trong mơ, cách lần nói với Garcia đã qua một tháng, vừa lúc tới thời gian nàng từ tổng bộ báo cáo công tác trở về. Theo ước định, nàng sẽ mang về một quyển sách viết ở nửa thế kỷ trước, đồng thời nhắc tới trận chiến Thần Ý, chẳng biết tại sao, chung quy Roland vẫn thấy tin tức này tạm thời vẫn không nên để cho di dân Taquila biết thì tốt hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là mặc kệ trong sách có phát hiện gì, hắn đều có thể bình thản ung dung xem xét bình thường, mà phù thủy coi Thần Ý là vận mệnh lại không cách nào làm được. Bây giờ đại chiến buông xuống, ngoài ý muốn vẫn nên ít chút thì hay hơn.
Thời khắc này đi vào giấc mộng càng giống như là một cái công tắc trong đầu, chỉ cần hắn có suy nghĩ này, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi là có thể ngủ, xem như là miễn đi nổi khổ trằn trọc.
Đợi sau khi Angela đến trường, Roland không kịp chờ đợi cầm điện thoại lên.
- Alo? Ngươi lấy được quyển sách kia chưa?
- Nếu như ta nói không, có phải ngươi rất thất vọng, thậm chí muốn quăng di động không?
Trong ống nghe rất nhanh truyền đến tiếng châm chọc quen thuộc của Garcia:
- Xin nhờ, ba ngày trước ngươi còn nhắc ta rồi, ta cũng sẽ không quên, lại càng không giống ai đó nói không giữ lời.
Roland thở phào nhẹ nhõm.
- Không quăng, tiền của ta cần nuôi sống gia đình, quăng không nổi.
- Nuôi sống gia đình? Lương tạm của võ đạo gia còn không đủ cho ngươi xài? Này… không phải ngươi lên con đường sai lầm gì chứ.
Nghĩ cái gì thế, hắn oán thầm, mình rõ ràng phải nuôi mấy trăm tên ăn nhiều sống mấy trăm năm:
- Ta phải nói rõ, chúng ta quen thuộc thì quen thuộc --
- Sau đó ngươi muốn cáo ta phỉ báng? Hiện tại cũng đã ở thế kỷ mới rồi, xin đừng dùng cái từ cổ xưa vậy nữa, được không nào?
Garcia ngắt lời nói.
Garcia suýt thì nghẹn họng, bị cổ nhân lải nhải, trí mạng nhất đấy…
Hắn dứt khoát vào thẳng chính đề:
- Rồi, sách ở đâu?
- Đương nhiên là ở nhà ta rồi, tới lấy đi.
Đối phương trả lời.